Cái bản mặt khó chịu không làm được gì của cậu ta khiến tôi hả hê vô cùng.
“Phải rồi Tiểu Thần. Mục Ý đâu, sao em ấy không ở nhà chăm sóc em.”
“Mục Ý có việc bận ở Mục gia. Nên tạm thời không ở đây một thời gian. “
“Vậy sao, như thế thì sẽ bất tiện cho em lắm đấy Hứa Thần.”
Bất tiện? Thật ra thì so với việc ở cùng Mục Ý thì chuyện như này tôi thấy ổn hơn.
“Hay là để em tới chăm sóc anh, à không nhị thiếu gia.”
Hứa Quân Dục muốn chăm sóc tôi? Lời từ chối vốn đã đến bên môi. Nhưng nhìn vẻ mặt thành khẩn của cậu ta một ý tưởng táo bạo loé lên trong đầu tôi.
Hay là để hắn ở đây tôi có thể theo dõi hành vi của hắn trong thời gian này. Hơn nữa biết đâu tôi lại tìm ra được một ít manh mối về đại hoàng tử thì sao?
Điều này quả thật không tồi, khoé miệng tôi tôi cong lên.
“Được thôi, như cậu muốn.”
“Vâng nhị thiếu gia.”
Mới vừa lúc nãy mặt còn khó chịu vì bị tôi cấm gọi anh giờ lại phấn khởi như thế khi được tôi cho phép. Hứa Quân Dục tôi thực sự rất tò mò rốt cuộc cậu đang muốn làm gì. Mục đích của cậu là gì?
Nếu tìm ra được ý định của Hứa Quân Dục bài toán giải quyết vấn nạn tru di tam tộc của gia tộc tôi sẽ dễ dàng được giải quyết hơn.
Tạm thời gác bỏ cái cảm giác khó chịu khi ở cạnh Hứa Quân Dục đi. Thứ tôi nên tập trung hiện giờ chính là giải pháp để có thể cứu được gia đình mình.
Tôi cùng anh trai tán ngẫu suốt cả một buổi chiều đến khi mặt trời gần lặn xuống chúng tôi mới dừng lại.
“Tiểu Thần, bây giờ anh phải đi rồi. Ở xưởng sản xuất thuốc của anh có vấn đề anh phải về xem.”
Xưởng sản xuất thuốc? Phải rồi sao tôi lại quên mất vấn đề này chứ.
“Được anh về cẩn thận anh Tô.”
Trước khi đi Hứa Yên Tô còn không quên liếc Hứa Quân Dục một cái.
“Hứa Quân Dục nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Thần. Ngày mai tôi sẽ bảo người đưa đồ sang cho cậu.”
Từ biểu cảm và khí tức anh trai toả ra tôi đoán anh ý không thích việc Hứa Quân Dục ở lại đây. Hình như từ hồi Hứa Quân Dục đến Hứa gia anh trai đã không thích cậu ta rồi. Ngoài trừ tôi hắn được gọi là anh Thần ra thì còn lại là đều phải cung kính lễ phép như một người hầu trong nhà.
Lúc trước tôi vẫn luôn thương xót cho hắn vì phải chịu cảnh như này. Bị bố mẹ bỏ rơi từ lúc còn nhỏ cho tới khi lớn được nhận nuôi thì cũng không hề được nhận sự yêu thương từ phía gia đình.
Bởi vậy tôi luôn coi cậu ta như một đứa em trai dành hết tình cảm yêu thương dành cho hắn. Hy vọng Hứa Quân Dục sẽ không bị tổn thương về mặt tâm lý.
Nhưng tôi đã nhầm đứa trẻ này thậm chí còn không coi trọng thứ tình cảm mà tôi dành cho cậu ta. Giờ phút này tôi có lẽ cũng hiểu được một phần lý do vì sao Hứa Quân Dục khi xưa lại bị cô lập như vậy.
Lý do cậu ta bị vứt bỏ cũng không hề quá ngạc nhiên. Tôi vẫn còn nhớ những dòng chữ viết về xuất thân của cậu ta.
Là đứa trẻ bị bỏ rơi của công tước Lasper, em trai hoàng đế. Hứa Quân Dục là sản phẩm của công tước Lasper cùng với một nữ người cá mà ông ta bắt về. Công tước Lasper rất yêu nữ người cá, ông ta đưa cô ta đi khắp mọi miền đế quốc còn xây hẳn một toà lâu đài với bể bơi rộng hơn một 100m dành riêng cho cổ.
Nhưng cuối cùng trong một lần bị kẻ xấu hãm hại nữ người cá đó đã chết trong biển lửa. Còn đứa con của cô ta thì bị đưa đến trại trẻ mồ côi. Từ khi còn nhỏ Hứa Quân Dục đã bộc lộ tài năng hát của mình. Điều này đã khiến cậu ta trở thành tâm điểm của trại trẻ mồ côi.
Tuy nhiên tính cách quái gở của Hứa Quân Dục cũng gây không ít phiền phức cho cậu ta.
Cho đến khi gặp tôi, Hứa Quân Dục mới có thể thoát khỏi cái nơi đó. Tôi như cọng rơm cứu mạng cậu ta, đưa Hứa Quân Dục khỏi đấm bùn lầy.
Tôi có thể là người đã cứu Hứa Quân Dục nhưng lại không phải tia sáng của cuộc đời hắn. Những dòng chữ miêu tả về người kia lại hiện lên trong đầu tôi.
“Người đó tựa như trăng dưới nước, hắn không thể nào chạm hay với tới. Hứa Quân Dục chỉ có thể hèn mọn mà nhìn người mình yêu bên cạnh người khác. Còn hắn chỉ có thể đứng phía sau che chở và giúp đỡ người nọ.”
Nguyên văn miêu tả trong sách.
À vâng kẻ đó không ai khác chính là thằng cha Yến Phong.