“Khụ khụ.”
Không biết có còn đủ thuốc để uống không. Tôi mở ngăn kéo ra trong vỉ thuốc còn có đúng hai viên. Tôi lấy nốt hai viên đó uống, xong lấy áo khoác định đi xuống nhà mua thuốc uống luôn.
Đằng nào thì Mục Ý chắc phải hết tuần sau mới xong việc trở về.
“Cho tôi hai vỉ thuốc cảm.”
Người bán hàng nhanh tay lấy thuốc đưa cho tôi. Cảm giác thật khó chịu, kể từ lúc tôi xuống đây có không ít ánh mắt đổ dồn về tôi.
Bộ trên mặt tôi dính gì sao mà họ nhìn kinh vậy, nghĩ thế tôi liên quay sang nhìn bản thân trong cửa kính. Có gì đâu nhỉ.
Một chiếc xe roll royce đỗ ngay trước cổng nhà tôi, tôi chợt có cảm giác xấu. Tôi không tiến thẳng về nhà nữa mà núp sau nhà bên cạnh.
Một người mặc áo đen từ trên xe bước xuống theo sau là một chàng thanh niên trẻ mặc một bộ quân phục.
Họ không ai khác chính là anh trai tôi cùng Hứa Quân Dục.
“Anh Tô…”
Hứa Yên Tô quay lại nhìn về phía tôi.
“Tiểu Thần, lâu rồi không gặp.”
Thật sự là anh ấy, người anh trai đáng kính của tôi. Không biết đã bao lâu rồi chúng tôi chưa gặp lại nhau kể từ khi tôi trở thành đại tá. Nhớ lại kiếp trước đến cả giây phút cuối cũng không thể chào tạm biệt được với anh. Hiện tại tôi lại có thể tận mắt nhìn thấy được cơ thể lành lặn của anh, không có vết thương hay một vết bầm tím nào.
Tôi thực sự rất muốn đến ôm chầm anh ấy một cái nhưng không dám. Nếu không phải tại tôi dẫn hai con sói mắt trắng kia vào nhà thì sao có thể xảy ra sự vụ ở kiếp trước được.
“Anh, chúng ta mau vào nhà thôi. Đứng ngoài lạnh lắm…”
“Được.”
Tôi nhìn nhầm sao? Anh trai, anh ấy vừa cười với tôi. Hứa Yên Tô bình thường rất lạnh lùng với mọi người xung quanh. Anh trai cũng rất có ít bạn, hồi còn nhỏ tôi nhớ là anh chưa từng dẫn một người bạn nào đến nhà hay đi chơi với ai. Chỉ khi về tới nhà anh mới cởi bỏ lớp phòng bị của mình, vui vẻ chơi đùa cùng tôi và Hứa Quân Dục.
Hứa Yên Tô bỗng dừng lại, tôi cũng đứng lại theo.
“Hứa Quân Dục em còn đứng đực ra đó làm gì, mau vào đây.”
Phải rồi tôi quên mất còn có Hứa Quân Dục đằng sau. Tôi nghiêng đầu ra đằng sau liếc mắt nhìn cậu ta.
Thiếu niên có nước da trắng trẻo cùng với gương mặt dịu dàng, hiền lành ngũ quan sắc sảo, đôi mắt phượng thâm thuý đang nhìn chằm chằm tôi.
“Anh Thần…anh không nhớ em sao?”
Hứa Quân Dục nắm lấy tay tôi rồi đặt lên má cậu ta. Cảm xúc nóng bỏng đó làm tôi khó chịu, đang tính rụt tay lại thì tôi bắt gặp được ánh mắt khó hiểu của hắn.
Trông cứ như kiểu đang trách móc tôi vậy.
Tôi nhíu mày, cái cảm xúc bài xích này càng ngày càng tăng. Hình ảnh trong kiếp trước hiện ra, khuôn mặt sảng khoái của Hứa Quân Dục khi gia tộc tôi bị tiêu diệt, những lời lẽ khó nghe, ghét bỏ được thốt ra từ miệng hắn. Tôi nghiến răng, siết chặt tay cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân.
Tôi thể hiện rõ sự khó chịu, giọng điệu trầm xuống.
“Buông tay, Hứa Quân Dục.”
Hứa Quân Dục sắc mặt ngỡ ngàng thả tay tôi ra, hắn khó hiểu nhìn tôi.
“Anh Thần, anh sao vậy? Bộ anh giận em à…”
“Không có, tôi đang mệt nên không muốn ở ngoài nhiều thôi.”
Đúng ra là do tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn. Càng đến gần, sự hận thù của tôi với Hứa Quân Dục càng tăng lên.
Hơn hết là tôi cũng không thể trả thù người này được.
Bởi vì tôi không có sức mạnh có thể áp đảo được hào quang nhân vật chính của họ. Chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ hoặc trốn tránh mà thôi.
Tựa như kiếp trước vậy, tôi phải bất lực đứng yên một chỗ nhìn cảnh người nhà mình từng người một bị giết.
“Hứa Thần, em sao vậy? Mệt lắm à, sắc mặt em càng ngày càng tệ hơn rồi.”
Bàn tay ấm âp của anh trai chạm vào trán tôi. Gương mặt lo lắng, cùng sự quan tâm của Hứa Yên Tô làm tôi cảm thấy rất bứt rứt.
Tôi cảm thấy bản thân đúng là một đứa vô dụng ngay cả thứ quý giá nhất là gia đình cũng không thể bảo vệ được.
“Em không sao đâu, chắc do ở ngoài lâu nên hơi choáng thôi.”
“Vậy à, để anh đi pha ly sữa cho nhé.”
Hứa Yên Tô nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ánh mắt cũng dịu hiền hơn khi nhìn tôi so với người ngoài.
Đúng vậy, một người như anh trai không thể nào tạo phản được. Nếu có thì nhất định là hãm hại. Mà kẻ trực tiếp khiến anh ấy như vậy chính là Hứa Quân Dục.
Hắn như cảm nhận được ánh mắt của tôi. Đôi mắt phượng kia khẽ nhếch lên nhìn lại tôi.
“Anh Thần, anh có phải giận em chuyện gì không? Anh đừng lạnh nhạt với em như vậy mà.”
“Tôi không có. Còn nữa bây giờ cũng không còn là con nít, cậu nên gọi tôi là nhị thiếu gia.”
“Anh Thần…”
Mặt Hứa Quân Dục lúc xanh lúc trắng, chắc hiện giờ cậu ta phải đang hoảng loạn lắm. Chưa bao giờ tôi lại chia ra ranh giới rành mạch như này với hắn.
“Hứa Quân Dục sao em phải hoảng loạn như vậy. Hứa Thần nói đúng, hai đứa cũng không còn nhỏ nữa nên rành mạch rõ ràng thân phận không người ta hiểu lầm. Gọi nhị thiếu gia là đúng rồi.”
Tôi tiếp nhận ly sữa ấm của anh trai. Trông anh ấy có vẻ rất vui với chuyện này còn liếc mắt khiêu khích Hứa Quân Dục. Mặt của cậu ta bắt đầu dần tối sầm lại không còn dáng vẻ vui tươi như vừa rồi.
“Em biết rồi, nhị thiếu gia, đại thiếu gia.”