“Lục Minh.”
Lục Minh cười tươi, đưa cho tôi lon nước.
“Sao vậy có chuyện gì mà khiến cho đại tá của chúng ta phải thất thần như vậy? Là vì Mục Ý sao?”
“Không, không phải vì cậu ta…”
Tôi nhận lấy lon nước của Lục Minh, tự nhiên nhắc đến Mục Ý càng khiến tôi đau đầu hơn.
“Cậu ta sao? Ha ha, lần đầu tôi thấy cậu gọi Mục Ý như vậy đó.”
“Cậu nói gì vậy…”
Phải rồi từ trước tới giờ tôi luôn gọi Mục Ý là em yêu, vợ, tình yêu các thứ giờ lại nói cậu ta nghe có hơi xa lạ.
Lục Minh vừa cười vừa khoác tay lên vai tôi.
“Này các cậu không phải là cãi nhau đấy chứ?”
Cãi nhau sao? Cũng không hẳn chỉ là hiện giờ tôi không muốn tiếp xúc với cậu ta thôi.
“Không, bọn tôi….”
“Đang trong giờ làm việc mà các người làm gì vậy.”
Yến Phong không biết từ đâu bỗng xuất hiện,mặt hắn đen như đít nồi, trừng mắt nhìn bọn tôi. Ánh mắt của hắn cứ như là dã thú muốn xông lên cắn chết con mồi vậy.
Cái tên khốn nạn chết tiệt này giờ chỉ cần nhìn mặt hắn thôi là tôi đã sôi máu lên rồi. Nếu không phải vì hắn thì gia đình tôi sẽ không bị huỷ hoại.
“Đừng chống đối lại nhân vật chính.”
Câu nói đó lại hiện lên trong đầu tôi, phải rồi dù tôi có làm thế nào cũng không thể đấu lại được anh ta. Tôi vô thức siết chặt lon nước trong tay.
Lục Minh bất cần đời nói:
“Gì vậy thiếu tướng bọn tôi chỉ đang nghỉ ngơi thôi mà, với cả bây giờ là giờ nghỉ mà.”
“Giờ nghỉ là từ lúc 1h đến 2h. Hiện tại đã là 2 giờ 1 phút, các cậu quá thời gian rồi.”
Tên điên này mới 2 giờ 1 phút mà làm quá nên, từ sáng đến giờ tôi vẫn còn chưa ăn được một bữa tử tế mà giờ đã phải đi làm việc rồi.
Nhìn lon nước lạnh trong tay, tôi thở dài một hơi. Tên này chả tinh ý gì cả người ốm ai lại uống nước lạnh.
“Trả cậu này tôi không uống đâu. Để tôi ra căng tin xem có gì ăn không chứ từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì cả.”
“Từ sáng đến giờ chưa ăn gì? Hứa Thần cậu có biết quan tâm đến sức khoẻ của mình không vậy, cậu vừa mới ốm xong đấy.”
Cánh tay tôi bị hắn kéo lại.
Yến Phong không hiểu sao tự nhiên nổi khùng trách móc tôi. Vẻ mặt hắn trông càng trầm hơn, ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu của hắn khiến tôi khó chịu. Tôi giật tay ra, không yếu thế trừng mắt lại hắn.
“Vậy thì sao chứ? Cơ thể tôi cần anh quản chắc.”
Tên này tự nhiên lên cơn gì không biết, tôi tức giận kéo Lục Minh rời đi cùng mình.
Giờ này mọi người đều bắt đầu đi làm việc hết rồi nên căng tin cũng thưa thớt người. Lục Minh nhanh chóng mua được hái cái ổ bánh mì cùng một ly sữa nóng.
“Ầy, xin lỗi nha lúc nãy quên mất cậu vừa mới ốm xong nên mua nhầm. Này hai phần bánh mì với ly sữa này là cho cậu đó.”
“Cảm ơn nha người anh em.”
Nghĩ lại thì Lục Minh gương mặt cũng không tệ lại còn là alpha thế mà vẫn chưa có người yêu. Nếu tôi mà là omega có khi cũng sẽ siêu lòng với cậu ta rồi.
“Này Lục Minh cậu không tính yêu đương gì sao? Tôi thấy em gái hôm trước cậu dẫn đến cũng không tệ mà.”
“Người lần trước hả… đấy là em họ tôi nha. Cậu nghĩ cái gì vậy tên này?”
“À ha… ra là em họ.”
Tôi cười đùa thúc thúc vào vai cậu ta. Có chó nó tin,em họ gì mà lại ôm nhau thắm thiết thế không biết.
Lục Minh bị tôi ghẹo cho đỏ mặt, hiếm khi thấy tên này lại có biểu cảm như này. Trêu cậu ta cũng vui thật đấy.
“Được rồi cậu đã có người tốt như Mục Ý rồi còn tôi thì không được chắc. Tôi với em ý mới quen nhau được hai tuần thôi.”
Trong đôi mắt của Lục Minh tôi có thể nhìn thấy được sự hạnh phúc vui sướng khó nói của cậu ta. Nhớ lại hồi mới yêu nhau với Mục Ý tôi cũng vậy. Lúc nào cũng đều tràn ngập trong ảo tưởng về tương lai hạnh phúc cùng với Mục Ý. Nhưng kết cục thì như nào chứ, gia đình tan nát, người đầu ấp tay gối thì ngoại tình.