Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 18




Cánh cửa phòng mở ra, Mục Ý bước vào. Trên tay cậu ta là một khay đồ ăn gồm một ly sữa và một tô cháo.

“Anh Thần, anh tỉnh rồi? Vậy anh mau dậy uống một ly sữa đi cho bổ sung nước. Sữa còn ấm lắm em mới đun xong.”

Mục Ý đặt khay đồ ăn cạnh bàn rồi đưa ly sữa cho tôi. Hành động ân cần không chút giả tạo của cậu ta khiến tâm trạng tôi rối bời. Mục Ý thực sự đã hại gia đình tôi sao? Tại sao cậu ta lại muốn làm vậy? Và đối với người này tôi là gì vậy?

Mục Ý nhận ra tâm trạng thất thường của tôi cậu ta lo lắng đặt tay lên trán tôi.

“Anh Thần, anh vẫn còn đau đầu sao?”. Đam Mỹ Cổ Đại

Hơi ấm từ bàn tay ấy khiến tôi sực tỉnh, phải rồi lý do tôi quay lại là để cứu gia đình mình mà. Sao tôi chưa gì đã bị lung lay bởi mấy hành động này của cậu ta rồi.

Nghĩ tới những điều kiếp trước Mục Ý làm, tôi chán ghét gạt phăng bàn tay ấm áp kia ra.

“Anh không sao, chỉ là bị choáng đầu nhẹ thôi. Em cứ để đồ ở đấy tí anh ăn.”

“À, vậy em để đây nhé.”

Cậu ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi hành xử như vậy. Cũng phải thôi vì từ trước tới nay tôi luôn đối xử dịu dàng, không từ chối bất kỳ sự động chạm tiếp xúc của Mục Ý.

Với tính cách của cậu ta chắc là sẽ chiến tranh lạnh với tôi trong vài ngày. Như vậy cũng tốt tạm thời tôi không muốn tiếp xúc với Mục Ý trong thời gian này.

Tôi mở điện thoại vào phần danh bạ gọi cho luật sư, muốn ly hôn đơn phương trước hết cần có bằng chứng Mục Ý ngoại tình, nếu tính theo thời gian này thì hẳn là họ đang qua lại với nhau đi.

“Alo luật sư Lý, là tôi Hứa Thần đây. Tôi muốn nhờ cô soạn cho tôi một đơn ly hôn đồng thời giúp tôi điều tra xem Mục Ý dạo này có hay qua lại với ai không.”

Sáng hôm sau, tôi rời giường bắt đầu đi làm luôn. Cơ thể tôi có vẻ đã đỡ sốt với ê ẩm hơn. Nhưng không có nghĩa là nó hết.

Thấy tôi bước xuống nhà, Mục Ý vẻ mặt hớn hở muốn chào hỏi một lát sau cậu ta mặt sầm xuống quay mặt đi không thèm chào tôi.

Quả nhiên, Mục Ý giận tôi rồi. Nhớ lại lúc trước mỗi lần như này là tôi sẽ đến dỗ ngon dỗ ngọt cậu ta. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút khó chịu nhưng chỉ cần nhớ đến những việc cậu ta đã làm càng khiến tôi chán ghét con người này hơn.

Nhìn bữa sáng được bầy đầy đủ trên bàn, tôi liền nhớ đến khung cảnh ấm cúng của tôi và Mục Ý. Giờ nhìn lại tôi chẳng còn thứ cảm giác vui sướng và hạnh phúc khi được ở cạnh cậu ta.

Thật đáng tiếc cho đoạn tình cảm mà tôi đã dành cho sai người. Giờ tôi đã được quay lại để sửa chữa cho sai lầm của mình, thứ tình cảm còn vương vấn trong lòng tôi cũng nên chấm dứt thôi.

Tôi cầm lấy tư trang của mình rồi đi làm luôn mà không thèm động đến đồ ăn Mục Ý chuẩn bị.

“Khụ khụ.”

Tuy hơi sốt nhưng tôi nghĩ mình vẫn có thể chịu được miễn là không dính tới nước là được.

Công việc chủ yếu của tôi trong quân đội là huấn luyện các binh sĩ, cũng như là dạy cho họ các kỹ năng, lý thuyết cơ bản khi ở ngoài chiến trường.

Mặc dù nhìn trông đế quốc đang rất yên bình tuy nhiên là sự thật đằng sau thì không phải như vậy. Chính trị nội bộ đế quốc đang lục đục gay gắt, đơn giản là vì có tin đồi về đại hoàng tử mất tích khi xưa đã trở về.

Có một số quý tộc cùng quan chức vốn không hề ưa vị hoàng hậu và hoàng thái tử hiện tại. Vậy nên họ đã liên kết lại với nhau và đi tìm vị hoàng tử thất lạc kia lên ngôi vua thay vì hoàng thái tử Theo Lasper.

Tất nhiên là việc này sẽ ản hưởng không ít tới vị thế của hoàng thái tử. Những đảng phái còn lại theo phe với hoàng hậu cũng đang không ngừng vận động quân đội hoàng gia tìm kiếm đại hoàng tử, đồng thời huấn luyện một đội quân đặc nhuệ để có thể bảo vệ cho hoàng thái tử.

Vừa hay, bộ phận tôi đang làm việc chính là nơi mà hoàng hậu nhắm đến. Nhìn lũ binh sĩ non nớt, đang mơ ước về một tương lai sáng vời của mình, tôi chỉ cảm thấy tiếc thay cho cuộc đời họ.

Họ đâu biết một khi đã vào nơi này là cuộc đời họ coi như chính thức rơi vào tay hoàng hậu, trở thành một quân cờ thí tốt cho bà ta.

Ha, chuyện này đúng là đau đầu mà. Bố mẹ tôi vốn là những người rất trung thành với hoàng đế. Những gì hoàng đế nói họ đều nghe theo răm rắp. Bởi vậy mà tôi vẫn còn có thể sống tốt ở đây là nhờ họ cả.

Gia tộc tôi không theo phe hoàng hậu hay là đại hoàng tử mà chỉ đứng giữa thôi. Đó là lý do hoàng hậu không thể động đến gia tộc tôi dù chỉ là một ngón tay. Được hoàng đế bảo vệ thì ai dám động vào chứ.

Việc bố mẹ và anh trai tạo phản là điều không thể. Họ chả có lý do gì để làm vậy. Giờ tôi cũng hiểu được một phần vì sao hoàng thái tử lại muốn hãm hại gia đình tôi. Chúng tôi đối với hắn giống như một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Bỗng bên má tôi như có một thứ gì đó mát lạnh chạm vào.

“Đang suy nghĩ gì vậy, đại tá Hứa.”