Đại khái là khí chất của Mục Cao Cách lúc chơi quyền anh Lâm Vĩnh Gia thần hồn điên đảo, cậu bắt đầu thích chơi thể thao, đương nhiên là lôi kéo Mục Cao Cách cùng nhau vận động.
Sáng tinh mơ, mặt trời vừa mới ló dạng không lâu.
Biệt thự này là khu nhà giàu ở gần trung tâm thành phố. Tấc đất tấc vàng, đã thế lại được xanh hoá, trong khu nơi nơi đều xum xuê cây cối.
Lâm Vĩnh Gia chạy vòng quanh bồn hoa, Mục Cao Cách chạy theo bên cạnh, trên cổ treo một chiếc khăn lông trắng, hai người mặc đồ thể dục đôi.
Lâm Vĩnh Gia lúc đầu còn không chịu mặc, bởi vì bộ đồ thể dục này màu đen hết, không có thiết kế gì sáng tạo đặc biệt, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy rất xấu. Nhưng trong nhà không đồ đôi nào khác, Lâm Vĩnh Gia đành phải ấm ức thay bộ này.
“Anh Mục, chúng mình lần sau mua mấy bộ đồ tập đẹp chút nhé.”
Bởi vì vừa mới bắt đầu chạy, Lâm Vĩnh Gia còn sức đỏng đảnh, quay đầu nhìn Mục Cao Cách đang chạy nghiêm túc.
“Nhìn đường đi kìa.” Mục Cao Cách không cần quay đầu vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Lâm Vĩnh Gia.
“Ứ ừ, chạy bộ như này chán lắm.” Lâm Vĩnh Gia chính là muốn nhìn Mục Cao Cách luvs đang vận động, chứ nếu mỗi chạy không, cậu còn lâu mới dậy sớm như vậy.
“Em không sợ bị ngã hả.”
Mục Cao Cách vừa dứt lời, Lâm Vĩnh Gia liền dẫm phải một viên đá, suýt nữa vấp ngã. Còn may Mục Cao Cách tay mắt lanh lẹ đỡ cậu.
Lâm Vĩnh Gia sợ bóng sợ gió một hồi nắm chặt cánh tay Mục Cao Cách không chịu buông: “Anh Mục, vừa nãy em sợ muốn chết.”
Nhìn Lâm Vĩnh Gia vui vẻ nắm tay mình, trên mặt chẳng hề hoảng sợ chút nào, Mục Cao Cách bất đắc dĩ kéo Lâm Vĩnh Gia đang bám trên người mình xuống: “Bảo em ngoan ngoãn chạy bộ em còn không nghe.”
Lâm Vĩnh Gia còn lâu mới nghe lời vẫn như cũ vừa chạy vừa ngắm Mục Cao Cách, mắt thấy Lâm Vĩnh Gia sắp đụng phải bồn hoa, Mục Cao Cách duỗi tay túm chặt cậu: “Em là cái đồ Bé Gây Rối.”
Mục Cao Cách tay túm chặt Lâm Vĩnh Gia không buông ra, Lâm Vĩnh Gia cúi đầu nhìn thoáng qua hai người tay trong tay, cười đến ngọt ngào, nhịn không được vừa chạy còn vừa hát: “Chúng ta tay trong tay cùng nhau lang bạt~”
Bị Lâm Vĩnh Gia hát đến nổi da gà, Mục Cao Cách chỉ muốn bỏ tay ra, nhưng nhìn Lâm Vĩnh Gia vui vẻ như vậy, cuối cùng cũng không làm vậy, Bé Gây Rối rất dễ thỏa mãn.
Hai người trên đường trở về từ phía xa nhìn thấy một ông lão đang xách theo lồng chim, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy ông lão này trông rất quen mắt. Khoảng cách càng gần, Lâm Vĩnh Gia nhớ ra, đây là hàng xóm nhà đối diện, ông lão xuất hiện trong bức ảnh chụp hôm qua.
Lâm Vĩnh Gia trên mặt nở nụ cười cùng ông chào hỏi: “Chào ông ạ, ông cũng tập thể dục sao ạ?”
Lâm Vĩnh Gia đột nhiên chào hỏi làm Mục Cao Cách và ông lão đều sửng sốt, vẫn là ông lão phản ứng lại trước, đáp lời: “Xin chào, xin chào.”
“Ừ, đúng vậy.” ông trả lời.
Nhìn Lâm Vĩnh Gia tươi cười xán lạn, ông lão tuy rằng hơi khó hiểu, nhưng cũng không thể từ chối tấm thịnh tình của tiểu bối, dù sao ông cũng tịch mịch cô đơn.
“Chúng cháu là hàng xóm đối diện của ông, cho nên đến chào ông một tiếng ạ, ông có việc có thể đến nhà đối diện tìm chúng cháu ạ.” Lâm Vĩnh Gia ở trước mặt ông lão bộ dạng ngoan ngoãn, làm Mục Cao Cách cảm thấy như cậu bị đa nhân cách, anh không biết Lâm Vĩnh Gia muốn làm gì, nhưng cũng không ngăn cản cậu kết bạn cùng người khác.
“Ồ, được được, ông họ An, các cháu cứ gọi ông là ông An là được.” ông An đã về hưu được vài năm, không xuất hiện trong các yến hội, cho nên ông và Mục Cao Cách đều chưa thấy nhau bao giờ.
“Ông An, chúng cháu ở phòng kính ngày hôm qua tập luyện, không quấy rầy đến ông chứ?”
“Không có, người trẻ tuổi thích vận động là tốt.” Nhìn Lâm Vĩnh Gia và Mục Cao Cách mặc đồ tập đôi đen sì, ông An cũng không tỏ ra khiếp sợ hay gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, trêu đùa chú chim trong lồng.
Lâm Vĩnh Gia cùng Mục Cao Cách trên đường trở về, Mục Cao Cách cảm thấy Lâm Vĩnh Gia cố ý cùng ông An chào hỏi, mục đích là hỏi ra vấn đề cuối cùng, nhưng lại không hiểu vì sao cậu muốn làm vậy.
Lâm Vĩnh Gia cầm tay Mục Cao Cách, ngón tay đan vào từng kẽ ngón tay của anh, cùng Mục Cao Cách mười ngón tay đan vào nhau, quơ quơ nắm tay hai người, hỏi: “Anh Mục ca, anh không tức giận chứ?”
“Sao anh lại tức giận?” Mục Cao Cách vẫn không hiểu được cách làm của Lâm Vĩnh Gia.
“Bởi vì em tự ý đi hỏi vấn đề kia với ông An.” Lâm Vĩnh Gia cúi đầu lẩm bẩm, Mục Cao Cách không hiểu cậu muốn biểu đạt cái gì nên không nói gì.
Lâm Vĩnh Gia không được đáp lại hơi buồn rầu, ngẩng đầu nhìn trời rồi lại xoay đầu nhìn Mục Cao Cách: “Xấu hổ quá đi, kế tiếp em nói nhưng anh không được cười em.”
Mục Cao Cách chưa nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia rối rắm xấu hổ như vậy, muốn biết lúc mình không chú ý Bé Gây Rối lại nghĩ đông nghĩ tây cái gì: “Em nói đi, anh không cười.”
“Chính là,” Lâm Vĩnh Gia dậm dậm chân, buông lỏng tay Mục Cao Cách, trốn đến sau lưng anh, không cho anh thấy biểu tình của mình, tốc độ nhanh nhanh nói:
“Em hỏi ông An về. chuyện bao cát trên tầng thượng, vì muốn để anh biết thái độ của ông An. Sau đó muốn cho anh biết kỳ thật người trong thế gia thượng tầng cũng là người, rất nhiều người không biết làm gì trên tầng thượng thì họ trồng hoa, cho nên nếu anh muốn đánh quyền anh trên tầng thượng cũng không cần cất giấu.”
Lâm Vĩnh Gia hít một hơi, tiếp tục nói: “Tiếp theo em muốn nói, mặc dù giới quý tộc có cuộc sống thanh lịch ưu nhã, nhưng anh cũng không cần quá để ý bọn họ. Đối với rất nhiều chuyện, chỉ cần không liên quan đến mình, người bình thường đều không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, dù sao bọn họ cũng phải duy trì thói đạo đức giả của người trưởng thành.”
Lâm Vĩnh Gia đột nhiên cảm thấy không còn gì để nói, dán mặt vào lưng Mục Cao Cách, cảm thấy không khí im lặng xấu hổ, cậu nghe được Mục Cao Cách thở dài một hơi, dường như muốn nói gì, cậu vội vàng nói trước: “Em nói nhiều như vậy, ý chính là, anh chỉ cần là chính anh thôi, giới thượng lưu cũng chỉ là người mà thôi, không cần đối đãi họ cẩn thận như vậy.”
“Rồi, em đã nói xong.” Lâm Vĩnh Gia nói xong liền đem đầu vùi vào tấm lưng rộng lớn của Mục Cao Cách, cảm nhận được lỗ tai của mình đã trở nên nóng bỏng.
Mục Cao Cách cảm giác được đầu Lâm Vĩnh Gia dụi vào chính mình, trong lòng cảm thật kỳ lạ.
Lúc anh biết Lâm Vĩnh Gia muốn giáo dục mình cách đối nhân xử thế với thế gia nên mới cùng ông An chào hỏi, vừa cảm thấy hơi buồn cười, lại cảm thấy Lâm Vĩnh Gia đối xử với mình quá nâng niu, anh đúng là để ý thái độ của thế gia đối với mình, nhưng thái độ này không đủ để làm anh suy sụp hay canh cánh trong lòng;
Nhưng mặt khác, Lâm Vĩnh Gia vụng về quan tâm và an ủi lại khiến anh thấy rất ấm áp. Cậu dạy cho anh như một đứa trẻ không biết gì, giải thích cho anh tâm lý người giàu, cũng nói với anh sự dối trá của người lớn.
Nghĩ đến Bé Gây Rối chưa rành thế sự làm ra vẻ mặt già dặn dạy dỗ mình cách làm người, Mục Cao Cách liền rất muốn cười.
“Lâm Vĩnh Gia, đừng trốn nào, ra đây.” Mục Cao Cách bất đắc dĩ vươn tay qua xoa xoa đầu Lâm Vĩnh Gia, Lâm Vĩnh Gia hiện tại như một chú rùa đen, bám chặt vào lưng anh, bảo gì cũng không chịu đi ra.
“Không đâu, mất mặt.” Lâm Vĩnh Gia cảm thấy bản thân vừa rồi ở trước mặt Mục Cao Cách phân tích nào là bản chất con người, đúng là thẹn thùng quá đi, nhưng cậu chỉ muốn mình giúp được Mục Cao Cách, muốn anh sống nhẹ nhàng hơn một chút.
Mục Cao Cách bất đắc dĩ mà kéo trên lưng trên đường trở về, Lâm Vĩnh Gia nhắm mắt theo đuôi anh, còn dẫm lên gót chân anh rất nhiều lần.
“Bé Gây Rối, đừng trốn phía sau, anh có cười em đâu.” Mục Cao Cách bị Lâm Vĩnh Gia dẫm đến hơi stress.
“Còn lâu.” Vì phòng ngừa bản thân lại dẫm lên Mục Cao Cách, Lâm Vĩnh Gia đơn giản bổ nhào vào lưng Mục Cao Cách, để anh cõng mình.
Mục Cao Cách ngoắc lấy chân Lâm Vĩnh Gia, cõng cậu đi ở trên đường, mỗi một bước đi đều vững vàng. Ngẫu nhiên có người dậy sớm vận động đi ngang qua, sẽ nhịn không được quay đầu lại nhìn bọn họ một tí.
Cả hai đều không nói gì, lặng lẽ tiêu hóa cảm xúc chính mình.
Khi Mục Cao Cách cõng Lâm Vĩnh Gia xuất hiện ở cửa, chú Lưu hoảng sợ: “Làm sao vậy hả? Té gãy chân à?”
Mắt thấy chú Lưu lại muốn gọi điện cho bác sĩ, Lâm Vĩnh Gia vội vàng từ trên lưng Mục Cao Cách nhảy xuống: “chú Lưu, cháu không ạ, chỉ là đi bộ mệt mà thôi.”
“Ồ.” chú Lưu trong lòng nghĩ, không hổ là tiểu yêu tinh, mềm yếu cực kỳ.
Mục Cao Cách ở bên cạnh nhìn Lâm Vĩnh Gia cười nói: “Cuối cùng cũng chịu xuống khỏi lưng anh rồi à?”
Nghe được giọng Mục Cao Cách, Lâm Vĩnh Gia lại trốn đến trên sô pha, dựa vào lưng ghế sô pha chặn gầm mắt của Mục Cao Cách, nhìn Lâm Vĩnh Gia luôn tránh né anh, Mục Cao Cách bất lực cực kỳ, sao mà trông như là hai người đang cãi nhau thế này.
Nhìn ánh mắt chú Lưu đang tìm tòi nghiên cứu, Mục Cao Cách ra hiệu chú Lưu đi xuống trước.
“Lâm Vĩnh Gia.” Mục Cao Cách kêu lên.
“Làm gì?”
“Lại đây, để anh ôm em một chút.”
Lâm Vĩnh Gia từ sô pha ngồi dậy, ghé vào lưng ghế, chỉ lộ ra đôi mắt đánh giá Mục Cao Cách, nghĩ bụng nếu Mục Cao Cách trên mặt có một tia cười nhạo, cậu sẽ lập tức quay trở về.
Mục Cao Cách bị mái tóc rối bù và đôi mắt ẩm ướt của Lâm Vĩnh Gia moe hút hồn, anh bước nhanh đi đến, nhổ cây củ cải Lâm Vĩnh Gia đang vui trong ghế không chịu ra lên, ôm vào lồng ngực của mình.
“Lâm Vĩnh Gia, cảm ơn em.” Cảm ơn em đã đến bên anh, cảm ơn em đã vụng về quan tâm anh.
Lâm Vĩnh Gia cho rằng Mục Cao Cách cảm ơn phân tích của mình giúp anh thông suốt, để anh có thể tự tin bình thản đối mặt thế gia, Lâm Vĩnh Gia không còn cảm thấy xấu hổ nữa, mỹ mãn ôm lấy Mục Cao Cách.
“Em muốn anh có thể sống theo cách mà anh thích, em sẽ vĩnh viễn ở bên anh!”
Lâm Vĩnh Gia thực nghiêm túc nói với Mục Cao Cách.
Mục Cao Cách cúi đầu hôn trán Lâm Vĩnh Gia. Không biết tiểu thuyết ngốc nghếch kia viết cái gì mà làm Lâm Vĩnh Gia hiểu lầm mình đối với sự bài xích của thế gia cảm thấy vô cùng thống khổ, nhưng là nếu làm như vậy có thể khiến Lâm Vĩnh Gia bớt hụt hẫng hơn, Mục Cao Cách không ngại bản thân íu đúi tinh tế hơn một chút.
Dù sao cũng là Bé Gây Rối của mình, ngoại trừ iu thương ra có biện pháp nào nữa đâu.
Đứng ở cửa nhìn cảnh tượng bên trong, chú Lưu cảm thấy người trẻ hiện nay thật khó đoán, vừa rồi không phải còn cãi nhau sao, tại sao mới ôm một tí là làm lành rồi?
Nhưng mà những lời Lâm Vĩnh Gia nói, chú Lưu rất thích, con người nên sống theo cách mình muốn, xem ra eq của tiểu yêu tinh này cảnh giới vẫn rất cao.
Chú Lưu ngâm nga bài hát rồi cầm bình hoa sen lên lầu tưới hoa, lâu rồi không tưới hoa, lần cuối tưới hoa là khi nào nhỉ?
*Đôi lời của editor: hehe cảm ơn các bạn đã thả sao ⭐ cho mình nha, mình thích lém hihi 🤩🤩🤩🤩.
Đây là lần đầu mình edit nên còn nhiều chỗ thiếu sót, các bạn thấy cấn ở đâu cứ còmment nha mình sẽ đọc với sửa hị hị 🥰🥰🥰🥰.
Cảm ơn cả nhà nhìu nhaaaaa😘😘😘