Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 19




Mục Cao Cách sau khi về nhà tốn rất nhiều công sức để giải thích cho chú Lưu chuyện Lâm Vĩnh Gia không phải gián điệp thương mại, nhận ra mình đã hiểu nhầm, chú Lưu xấu hổ không biết phải giấu mặt đi đâu.

Nhưng mà gừng càng già càng cay, ngày hôm sau chú Lưu làm bộ như không có việc gì ở trong phòng bếp giúp Lâm Vĩnh Gia điều chỉnh vị trí cameras để cậu phát sóng trực tiếp.

Khi Lâm Vĩnh Gia livestream, ông còn cầm di động đứng bên cạnh nhìn.

“Chào mọi người, mình là Lâm Vĩnh Gia. Hôm nay mang đến cho mọi người một món ăn rất đẹp mắt. Các bạn đoán xem là món gì?”

【ớt chuông xào! Màu đẹp quá!】

【ớt chuông xào?? Món này có thể ăn sao】

【tui chỉ cảm thấy hôm nay cổ của chủ blog hơi bị xinhh đóa nhaaaa hí hí hí】

【hí hí hí, tui cũng thấy.】

Lâm Vĩnh Gia đang chăm chú xắt rau, lưỡi dao sắc bén thái xuống nguyên liệu nấu ăn chạm vào cái thớt, âm thanh làm người ta cảm thấy thoải mái cực kỳ, hơn nữa phòng bếp sạch sẽ ngăn nắp, tạo ra ấn tượng Lâm Vĩnh Gia nấu ăn chính là một kiểu hưởng thụ.

Ngoài cửa, chú Lưu nhìn vào di động Lâm Vĩnh Gia thuần thục nấu nướng cũng cảm giác cậu bé này thuận mắt không ít, trong di động nhìn Lâm Vĩnh Gia còn đẹp hơn ngày thường.

Lâm Vĩnh Gia nhìn loạt comment đang thảo luận cổ mình, theo bản năng giơ tay lên sờ sờ, cậu cố ý che qua mấy dấu vết trên cổ, nhưng ngày hôm qua Mục Cao Cách hơi bị mạnh bạo, cho nên vẫn có thể nhìn ra một chút.

“Thui mọi người đừng nhìn, nhìn nhiều bạn trai tui lại ghen.” Lâm Vĩnh Gia không che giấu chút nào, nhìn comment kêu gào ngược cẩu, cười đến mặt mày cong cong.

Cảm giác khoe ân ái này, thật sướng!

【hệ thống: Kim chủ Bé Gây Rối tặng chủ blog Lâm Vĩnh Gia 10000 đồng vàng, khen ngợi nội dung xuất sắc của cậu, mọi người mau xem】

Lâm Vĩnh Gia hướng tới camera nho nhỏ trợn trắng mắt: “Anh không phải tăng ca sao? Còn xem livestream làm gì, mau nhanh tăng ca rồi về nhà sớm với em.”

【mọi người, tạm biệt. Cẩu lương này tôi ăn no rồi. 】

【làm cơm không làm, đi rải cơm chó là sao, đã no. 】

【 bị gã nhà giàu nào đó dọa vào xem thử, kết quả tự dưng bị nhét ngập mồm cẩu lương?? 】

Lâm Vĩnh Gia nói với Mục Cao Cách xong thì tiếp tục nghiêm túc nấu ăn, ngay khi cho nguyên liệu vào nồi, lợi ích của nồi gang không khói đã lộ ra.

Toàn bộ khung cảnh vẫn tươi tắn, sảng khoái, không có làn khói dầu mỡ bốc lên. 

Người xem livestream không nhìn ra chiêu trò gì, chỉ cảm thấy Lâm Vĩnh Gia nấu nướng trông rất sạch sẽ thoải mái, từ khâu sơ chế đến khi ra thành phẩm, toàn bộ quá trình diễn ra nước chảy mây trôi, làm người ta cảm giác nấu cơm là một kiểu hưởng thụ.

Măng tây xanh đậm hòa cùng cà rốt cầu vồng rực rỡ, thêm tôm nõn béo ú hồng hào, rõ ràng là một món dân dã, lại làm cho người xem há hốc mồm thèm thuồng.

Màn hình bị phả hơi nóng khiến người xem như ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.

【ngày hôm đó, tui nhìn chủ blog nấu ăn trông rất là nghệ nên tui cũng thử tự làm coi sao. Sau đó, tui phải gọi thợ đến sửa nhà bếp]. 

【 chủ blog là thần tiên nấu cơm, cậu là thần kinh nấu cơm. 】

【 ha ha ha ha ha ha ha thần kinh nấu cơm cậu kia cấm chạy, tui đánh chết cậu. 】

Do công ty điện ảnh đứng sau, buổi livestream của Lâm Vĩnh Gia xuất hiện ở đầu trang web. Hơn nữa, Lâm Vĩnh Gia là một chủ blog nấu ăn hiếm hoi giữa các blog chơi game ca hát nên được nhiều người đón xem.

Đã thế lại còn xinh, Lâm Vĩnh Gia vô cùng hút fans.

Lâm Vĩnh Gia ra khỏi bếp sau buổi phát sóng trực tiếp, chú Lưu không khỏi so sánh Lâm Vĩnh Gia trong màn hình và cậu ngoài đời, rõ ràng là cùng một người, thế sao trên màn hình lại đẹp hơn nhỉ. 

“Chẳng lẽ máy ảnh bây giờ đều có filter sao?” chú Lưu lẩm bẩm.

Lâm Vĩnh Gia hự hự khiêng chiếc đèn led ring ra khỏi phòng bếp ra. Biệt thự này khác với biệt thự sườn núi, phòng bếp bên kia là của riêng mình, thiết bị chụp hình gì cũng để lại phòng bếp được, phòng bếp bên này là địa bàn của đầu bếp nữ, quay xong là phải dọn dẹp sạch sẽ.

Chị Lâm canh trước điện thoại nghe Lâm Vĩnh Gia không e dè đề cập chuyện cậu và Mục Cao Cách, cô sợ cậu tự chủ trương nên nhanh chóng gọi điện cho Mục Cao Cách.

“Ngài Mục, về Lâm Vĩnh Gia……”

“Ừ, tôi biết rồi.” Chị Lâm mơ hồ nghe thấy tiếng livestream của Lâm Vĩnh Gia truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.  

“Lâm Vĩnh Gia thì cứ để cậu ấy vui vẻ là được, miễn sao đừng để người khác bắt nạt là được rồi.”

Sau khi Mục Cao Cách cúp điện thoại lúc mới nhớ tới, hồi trước từng bảo Đinh Cảnh điều tra về người tiết lộ chuyện anh và Lâm Vĩnh Gia trong đoàn phim, kết quả điều tra đã đưa mấy hôm, thế mà mấy ngày nay vẫn chưa có thời gian xem.

Lúc Mục Cao Cách về đến nhà, Lâm Vĩnh Gia đang ở nhà kính trên tầng thượng kéo bao cát của Mục Cao Cách ra. Nhân tiện hôm nay khiêng bộ đèn flash studio, cậu muốn chụp ảnh Mục Cao Cách, đặc biệt là anh chụp Mục Cao Cách đánh quyền.

Chỉ nghĩ đến những cơ bắp hơi phồng lên kia, Lâm Vĩnh Gia thèm như nghiện. Cậu di chuyển tất cả những chậu hoa, những chậu hoa héo rũ vì không được chăm sóc cẩn thận sang một bên.

Từ phòng kính nhìn ra ngoài, phòng kính nhà đối diện đầy ắp cây cối, bao loài hoa đua nhau khoe sắc thắm, được sắp xếp ngay ngắn thẳng thớm, nhìn là biết chủ nhà là người yêu hoa. 

Bên cạnh đám hoa cỏ có một chiếc ghế lười và bàn trà nhỏ, ánh nắng chiếu xuống khiến khung cảnh lấp lánh yên bình. 

Nhưng mà mùa hè sẽ nóng như cái lò, Lâm Vĩnh Gia thu hồi tầm mắt, giơ tay lau mồ hôi trên trán.

Mục Cao Cách vào phòng kính liền thấy Lâm Vĩnh Gia nhìn mình đầy dâm tà.

“Anh Mục ~” Lâm Vĩnh Gia ngọt ngào gọi Mục Cao Cách, khiến cho Mục Cao Cách dù biết sắp có biến cũng không đành lòng cự tuyệt.

“Làm gì.” Mục Cao Cách tức giận trả lời, con trai mà sao giỏi làm nũng vậy.

Nhưng bản thân còn cố tình mê bộ dáng này.

“Anh ơi, em ở tầng thượng tìm ra cái này, em muốn nhìn anh chơi boxing cơ!” Lâm Vĩnh Gia chỉ chỉ bao cát, chờ mong mà đưa bao tay quyền anh cho Mục Cao Cách.

Rèm phòng kính khép hờ, dùng để che bớt ánh mặt trời chói chang. Nhưng là toàn bộ phòng kính vẫn sáng ngời, Mục Cao Cách còn chưa từng đánh quyền trong phòng kính vào  ban ngày.

“Anh Mục lúc đánh quyền nhất định rất nam tính!” Lâm Vĩnh Gia thổi phồng Mục Cao Cách, cậu rất muốn nhìn Mục Cao Cách lúc anh chơi boxing.

“Anh lúc nào mà chẳng nam tính?” Mục Cao Cách tháo lỏng cà vạt, đặt áo khoác tây trang vắt vẻo lên ghế, nhận bao tay từ Lâm Vĩnh Gia.

Mấy động tác này khiến cho hơi thở đàn ông phả vào mặt Lâm Vĩnh Gia. Cậu bắt đầu hiểu tâm lý của fan khi gặp thần tượng. Trái tim đập bình bịch bùm bùm, chỉ muốn thét lên thật toooo. 

Nam tính quá điiii!

Lâm Vĩnh Gia đỏ mặt cầm camera bên cạnh điên cuồng bấm nút chụp, cậu cảm thấy Mục Cao Cách mạnh mẽ đánh bao cát quyến rũ từ mọi góc độ.

Những giọt mồ hôi trên trán, cơ bắp trên cánh tay căng phồng, cổ áo lỏng lẻo, đôi mắt kiên nghị. Lâm Vĩnh Gia cảm thấy hô hấp dồn dập lên theo từng nhịp thở của Mục Cao Cách.

Cậu đặt camera xuống, kéo hết rèm và mành che trong phòng kính xuống. Tầm nhìn đột ngột tối xuống khiến Mục Cao Cách dừng động tác, quay lại nhìn cậu.

Lâm Vĩnh Gia bước tới, dùng môi răng kéo chiếc cà vạt lỏng lẻo của anh xuống, thè lưỡi liếm mồ hôi trên cổ Mục Cao Cách: “Anh Mục, chịch em.”

Vận động xong Mục Cao Cách đang ở trạng thái hưng phấn, Lâm Vĩnh Gia trêu chọc làm anh ném bao tay quyền anh sang một bên, đè cậu lên trên tường.

“Chịch chết em.”

Cuối cùng Lâm Vĩnh Gia thật sự phải khóc lóc xin tha, khi được Mục Cao Cách từ phòng kính bế ra, cậu đã ngủ say, khóe mắt ửng hồng. 

Chú Lưu nhìn hai người lâu như vậy mới ra khỏi phòng kính, trong lòng phải cảm thán đúng là người trẻ tuổi, sau đó bảo nhà bếp làm mấy món bổ thận.

Sau khi hồi phục, Lâm Vĩnh Gia nằm trên giường, hoàn toàn quên mình vừa xin tha. Cậu khỏa thân nằm lộ ra sắc thái bị đào rỗng, nhưng trong lòng sung sướng hạnh phúc tràn trề. 

“Anh Mục, eo em đau, muốn được xoa xoa.” Lâm Vĩnh Gia nói xong mới phát hiện ra giọng mình cũng hơi khàn khàn.

“Em cũng biết hưởng thụ quá nhỉ.” Mục Cao Cách buông tài liệu trong tay xuống, giúp Lâm Vĩnh Gia mát xa eo, cũng không dám dùng nhiều lực, không thì Bé Gây Rối này chắc chắn sẽ ê ê a a kêu đau.

“Anh Mục, anh thật là tốt bụng. Anh có thể giúp em sao chép ảnh trong camera được không?” Lâm Vĩnh Gia sai khiến Mục Cao Cách càng ngày càng thành thạo.

“Ngoan ngoãn nằm, buổi tối xem.”

“Được rùi, thế thì bây giờ em ngắm anh trước vậy.” Lâm Vĩnh Gia nghiêng đầu hết sức chuyên chú ngắm Mục Cao Cách ngồi bên cạnh mình.

Mục Cao Cách bị cậu nhìn chằm chằm làm cho mất tự nhiên cực kỳ, anh cầm chiếc ipad click mở chương trình học đặt ở trước mặt cậu: “Kế hoạch làm giàu.”

Lâm Vĩnh Gia vừa nhìn thấy trong video thầy giáo đang lấy ví dụ về xây dựng doanh nghiệp liền bắt đầu mệt rã rời, trong lúc được Mục Cao Cách mát xa, cậu lại mơ màng thiếp đi.

Mục Cao Cách thò lại gần dùng ngón tay vuốt khóe miệng đang chảy nước miếng của Lâm Vĩnh Gia, chọc vào má cậu: “Thế mà đòi khởi nghiệp.”

Buổi tối Lâm Vĩnh Gia được như ý nguyện cầm ipad nhìn những ảnh chụp Mục Cao Cách hồi chiều.

“A! Ảnh này anh siêu cấp đẹp trai!”

“Trời ạ, sao lại có người đàn ông đẹp trai đến vậy cơ chứ.”

“Em cảm giác muốn nghẹt thở.”

“A a a a a, chính là ảnh này, lúc chụp em đã thấy siêu đẹp rồi.”

Lâm Vĩnh Gia cầm ipad mà kích động không thôi, Mục Cao Cách ngồi bên cạnh nhìn cậu trồng cây si, nghe Lâm Vĩnh Gia khen ngợi thì muốn cười nhưng lại cố giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Anh cảm thấy lúc nào cũng đẹp trai mà nhỉ, sao ngày thường không thấy Lâm Vĩnh Gia khen mình nhiều vậy.

Lâm Vĩnh Gia lướt sang bức ảnh tiếp theo, bối cảnh ảnh chụp đột nhiên thay đổi.

Trong ảnh, một ông lão tóc bạc bất ngờ xuất hiện ở nhà kính đối diện, tay cầm bình đang tưới hoa. Trong bức ảnh tiếp theo, ông ấy nhìn về phía bên này, như thể đang thắc mắc tại sao lại có người tập boxing trên tầng thượng.  

Lâm Vĩnh Gia vô thức quay đầu nhìn thoáng qua Mục Cao Cách, thấy nụ cười trên môi anh dường như nhạt đi một chút.

Lâm Vĩnh Gia còn nhớ rõ khúc mắc của anh trong nguyên tác, cho nên hôm nay kéo anh đánh quyền trên tầng thượng cũng là trải nghiệm mà thôi, cậu muốn giúp Mục Cao Cách, sống cuộc đời mà mình muốn.

Mục Cao Cách nhìn thoáng qua bức ảnh này rồi quay đi.

“Là Tôn Vân tiết lộ chuyện lần trước trong đoàn phim. Cô ấy nhìn thấy chúng ta ở bên ngoài, rồi kể cho mọi người trong đoàn phim nghe.”

“Ồ, em biết rồi.” Thấy Mục Cao Cách đột nhiên đổi chủ đề, Lâm Vĩnh Gia gật đầu tỏ vẻ đã biết, thực ra chuyện lần trước cậu gần như quên rồi.

“Em muốn xử lý như thế nào?”

“Vậy hơi phạt cô ấy một chút đi.”

Lâm Vĩnh Gia nghĩ một lúc lại thấy lời mình sao nghe giống phản diện quá, vội vàng bổ sung: “Em nói một chút là một chút thật, rốt cuộc cô ấy vẫn là một cô bé, làm việc chưa cân nhắc hậu quả. Để cô ấy biết cái gì nên nói cái gì không nên nói là được rồi.”

Lời gì nên nói, lời gì không nên nói…… Lâm Vĩnh Gia vẫn cảm thấy mình tìm hao hao phản diện, không biết mình đã biểu đạt rõ ràng chưa, Lâm Vĩnh Gia bực bội dụi đầu vào gối.

Nhìn Lâm Vĩnh Gia náo động không khí, Mục Cao Cách không khỏi bật cười, lôi Bé Gây Rối từ gối ra rồi hôn một ngụm: “Anh hiểu ý của em.”

Mục Cao Cách cảm thấy Lâm Vĩnh Gia hiểu anh hơn anh tưởng, mọi cảm xúc dao động của anh cậu đều nhận thấy được.

“Còn muốn hôn cơ.”

Nhìn Lâm Vĩnh Gia bĩu môi muốn mình lại hôn cậu thêm nữa, Mục Cao Cách cảm thấy chắc là mình suy nghĩ nhiều. Anh nhéo nhéo đôi môi chu ra của cậu, hôn một cái: “Anh cảm thấy anh đang hôn một chú heo vậy.”

Bé heo Lâm Vĩnh Gia cả người bò tới nằm trên người Mục Cao Cách tỏ vẻ kháng nghị: “Vừa nói em là Bé Gây Rối, vừa nói em là heo, anh không muốn sống nữa phải không.”

Mục Cao Cách ôm lấy Lâm Vĩnh Gia đang nằm trên người mình: “Nào, anh không thể nói điêu được.”

Thấy Lâm Vĩnh Gia tức đến mặt phồng lên, Mục Cao Cách thò lại gần mút miệng cậu một cái, phốc một tiếng, không khí bên trong như thoát ra, cái mặt cáu kỉnh của Lâm Vĩnh Gia liền bay hơi xẹp xuống.

Mục Cao Cách buồn cười, sợ Lâm Vĩnh Gia lại tức nên cố banh mặt, anh nắm tay Lâm Vĩnh Gia đặt lên cơ bụng mình: “Khen tiếp đi.”

Lâm Vĩnh Gia vẻ mặt thỏa mãn mà vuốt cơ bụng của Mục Cao Cách, còn dán mặt lên cọ cọ: “Dáng người anh Mục đẹp quá.”