Nam Chủ Kịch Bản Này Không Đúng

Chương 21: Nhảy vực




Theo như ý kiến của các bạn thì Mộc xin thông báo về cp chính, là np nha.Cụ thể ai là công thì còn dựa vào các bạn á, chứ Mộc chưa có chốt ai là công nha, nên ai cũng có hint với Tiểu Hy hết.

Mộc cho các bạn tự chèo thuyền cp của chính mình nè.

Một tháng sau Đại Hội kết thúc với quán quân thuộc về Âm Dương Tông và á quân là Thiên Kiếm Môn với tiểu đồ đệ Tuệ Tĩnh Nhi của Mục Nhã Trúc. Vừa ra ngoài thì nàng đã chạy đi tìm nhị sư huynh của mình.

" thấy muội giỏi không sư huynh " Tuệ Tĩnh Nhi ôm chầm lấy Lâm Ngôn Hy cười nói.

" giỏi, Tĩnh Nhi vô cùng giỏi nha " Lâm Ngôn Hy cũng rất dung túng nàng, y cười nói.

Đang lúc hai sư huynh muội tình cảm, thì ma vật không biết làm cách nào làm có thể xông vào Thiên Kiếm Môn. Mục Nhã Trúc cùng Tiêu Dật thì đã chạy đến tiếp diện, chỉ còn lại Tuệ Tĩnh Nhi và Lâm Ngôn Hy thì ở yên ở

Thanh Tiêu Phong.

Trận này tập kích quy mô lớn, vậy mà chờ các đại hội kết thúc không kịp trở tay tập kích.Bên phía ma tộc xuất mã lại là hai trưởng lão và năm tướng quân, trận đánh này có chút ác liệt.

Đương nhiên đã có Tiêu Kỳ Dạ cùng Mục Nhã Trúc trấn thủ, ma tộc không làm gì được. Chỉ là bọn chúng chặt đứt điểm kết nối giữa các phong, nên bọn họ khó lòng tập trung người được.

"ta phải đi giúp mọi người " Lâm Ngôn Hy chạy đi, Tuệ Tĩnh Nhi lo lắng cũng chạy theo.

Khắp Thiên Kiếm Môn chỗ nào cũng khói lửa mù mịt. Hai người đi được một đoạn thì thấy đệ tử của Phong Khâu Đỉnh bị ma vật bao vây, Lâm Ngôn Hy thân là sư huynh phải bảo vệ các sư đệ sư muội.

Triệu ra Mộc Tu Kiếm của chính mình, một đường chém ra liền giết ma vật xung quanh. Cứu sư đệ sư muội, bọn họ cùng nhau di chuyển.Nhưng nữa đường gặp tập kích của ma tộc, y ra lệnh cho bọn họ rời đi trước, ở lại cũng sẽ không giúp gì được, còn có thể chết cùng nhau.

"Sư huynh muội không muốn " Tuệ Tĩnh Nhi vùng vẫy khỏi tay của người khác, nàng muốn ở lại cùng sư huynh nhà mình.



" đi mau, tìm sư phụ cùng đại sư huynh " Lâm Ngôn Hy chặn trước bọn họ, để tranh thủ thời gian.

"muội..."

"mau điii" Lâm Ngôn Hy quát lên nói, nhanh đi đi cô nương à, đứng đây hồi chết cả đám bây giờ, tìm sư phụ đến cứu ta đi.

Tuệ Tĩnh Nhi hốc mắt không ngừng chạy nước mắt, nàng nức nở mà rời đi.Bên đây Lâm Ngôn Hy cũng giao chiến với đám ma vật này, một lúc sau khi y sức mạnh muốn cạn thì một đám người xuất hiện cứu y.

" đa tạ" Lâm Ngôn Hy cả người chật vật thấy rõ, chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, liền ngồi xuống đất thở không ngừng nói.

"!!!" Lâm Ngôn Hy ngước lên nhìn, liền thấy gương mặt có phần quen thuộc, đây chẳng phải là người đi cùng

Trương Đình Phong hay sao?.

Y trừng mắt mà nhích người ra sau đứng dậy, Lâm Ngôn Hy cảnh giác nói " các ngươi muốn làm gì?"

"chỉ muốn tiểu mỹ nhân đi gặp sư huynh bọn ta mà thôi " Lưu Thanh Trì cười nhếch mép, đám người bọn hắn tiến lại phía y.

Lâm Ngôn Hy không do dự vào chạy đi, y bây giờ không còn bao nhiêu sức, một mà chọi nhiều người như vậy có ngu mới đứng đây chờ chết. Bản thân cũng không có hào quang nhân vật chính, còn chờ ai lại cứu nữa tự cứu mình không phải tốt hơn à?.

Không biết số y xui xẻo thế nào, chạy vô rừng thì thôi đi, còn chạy đến vách núi nữa, đây cũng đen quá rồi đó.

Y đứng trong khu rừng, phía sau là vách đá, phía trước là tên sư đệ của người y hận nhất. Hắn đang tiếng lại y một giọng cười kinh tởm của tên khốn đó phát ra.



"Lâm Ngôn Hy chạy nữa đi, để xem còn chỗ nào để chạy "

"ngoan ngoãn theo ta đi gặp đại sư huynh không phải tốt hơn sau "

Lâm Ngôn Hy câm ghét nhìn tên kia, y không nhúc nhích cũng chẳng mở lời. Cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, bỗng hắn phá lên cười, tiếng cười thật bỉ ổi.

" mỹ nhân đúng là cứng đầu mà, đại sư huynh của ta không tốt sao?.Huynh ấy rất quan tâm ngươi đó, đi theo ta là được rồi "

" nằm mơ" Lâm Ngôn Hy không do dự xoay người nhảy xuống vách đá.

Lưu Thanh Trì mở lớn con mắt như không tin, chạy nhanh đến muốn bắt lấy y, nhưng vẫn là giữ không kịp. Chết tiệt, bọn hắn chỉ muốn đi tìm người, cho đại sư huynh cùng mỹ nhân này nói chuyện, ai mà ngờ tính y lớn như vậy.

Lần này xong thật rồi.

Còn Lâm Ngôn Hy thì có tính máu liều, sau khi nhảy xuống vách đá đang âm thầm cầu nguyện. Y không rơi thẳng xuống nền đất cứng rắn, mà rơi vào dòng nước.

Lâm Ngôn Hy luống cuồng mà bơi lên mặt nước, dòng nước chạy xiết, cuốn theo y khiến cho bản thân lúc nổi lúc chìm, uống mấy ngụm nước. Lúc này trong đầu chợt nảy ra ý tưởng, đúng là cái khó ló cái khôn.

Dùng tia linh lực duy nhất mà truyền vào cái dòng tay, nháy mắt một cái cầm cổ đã xuất hiện trước mặt. Lâm Ngôn Hy ôm lấy cây đàn mà trôi nổi trên mặt nước, trong lòng thở hất ra một hơi.

Hi hi cây đàn làm bằng gỗ mà, nên coi nó làm cái phao đỡ đi, bản thân thật thông minh.

Cầm cổ có linh tính cũng ngán ngẩm, chả buồn mà quan tâm chủ nhân mình, nó rất muốn nói " ta là cầm cổ đó, không phải cái phao ".

Có lẽ ngoài y ra sẽ không ai coi một cây cầm cổ, thượng phẩm thần khí là cái phao đâu ha.