Bên phía Trương Đình Phong sau khi bị đánh một chưởng, gã không né cũng không đánh trả, chỉ ngồi ngốc một chỗ. Khuôn mặt soái ca bức người giờ đây lại mặc kệ vết thương, cứ im lặng ngồi đó.
Đến khi có người đi tìm gã thì bản thân mới hoàn hồn, bình tĩnh đứng lên phủi bụi trên người.Tay đưa lên lau vết máu ở môi, từ trong túi không gian lấy đan dược uống vào.
Lưu Thanh Trì nhìn thấy sư huynh nhà mình vậy cũng hoảng hốt, vội vang lại đỡ gã nhưng bị Trương Đình Phong hất tay ra.
" không cần "
" đại hội theo sát Lâm Ngôn Hy, bắt em ấy đến gặp ta " Trương Đình Phong mắt lạnh nhìn về phía Lưu Thanh Trì.
"vâng "
Đại Hội lần này diễn ra không có sự tham gia của Lâm Ngôn Hy, mà tiên tôn Mục Nhã Trúc cũng chẳng thấy đâu.Chỉ có mỗi đại đệ tử Tiêu Dật xuất hiện cùng tiểu sư muội Tuệ Tĩnh Nhi là có tham gia.
Tại trúc xá của Mục Nhã Trúc.
Tay hắn cầm lấy chén thuốc đút cho y từng ngụm một, để cho tiểu đồ đệ dựa sát vào người mình, tránh cho thuốc đổ lãng phí ra nền.Nhìn đứa nhỏ mê man mà tay cầm thìa siết chặt một chút.
" sư huynh à, Tiểu Hy sẽ không sao đâu "
" chỉ là phát sốt hôn mê mà thôi " Thiên Thảo Đỉnh, Phong chủ Cẩn Lập Xuyên không nhịn được nói.
"ừm" đáp lại lời của y thì Mục Nhã Trúc chỉ qua loa mà nói.
" sư huynh, nói thật cho đệ biết tại sao Tiểu Hy lại như vậy được không?"
Cẩn Lập Xuyên cẩn thận hỏi, hôm qua đột nhiên Lâm Ngôn Hy phát sốt, cả người vết tích đáng ngờ, mà ba thầy trò Mục Nhã Trúc lại vẻ mặt nghiêm trọng. Y mặc dù cũng ngờ ngợ đón ra được, nhưng vẫn không dám chắc, phải hỏi lại sư huynh mình, nhưng hắn kín miệng quá.
" ..." Mục Nhã Trúc im lặng đút thuốc cho y.
" nếu có kẻ ức hiếp Tiểu sư điệp nhà chúng ta, thì đệ sẽ khiến kẻ đó không dễ chịu " Cẩn Lập Xuyên chu môi nói.
Bọn họ sủng Lâm Ngôn Hy còn không kịp, để kẻ khác khi dễ y sao? nằm mơ.
Nghe đến đây Mục Nhã Trúc sau khi đút thuốc xong, nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, rồi nhờ Cẩn Lập Xuyên chăm sóc y, còn mình thì đi ra ngoài.
Chuyện này bọn họ cho dù khó chịu trong lòng, nhưng Mục Nhã Trúc không nói họ cũng chẳng làm gì được.
"khu" Một tiếng động lớn vang lên, nam nhân cao ráo bay đến đập vào vách tường khiến nó đổ sập xuống.
"khụ khụ, người như Mục tiên tôn cũng sẽ có lúc tức giận nha ~ "Trương Đình Phong ôm ngực mà ho một cái, một ngụm máu liền văng xuống thấm ướt nền đất.
Gã cười phá lên, trong không gian im lặng cùng khói bụi chỉ còn lại tiếng cười điên loạn của gã.Còn Mục Nhã Trúc lại đứng trên cao nhìn xuống, hắn im lặng không trả lời, như thể Trương Đình Phong chỉ là hạt cát.
Nhìn thấy Mục Nhã Trúc như vậy, Trương Đình Phong không tức giận mà còn cười chế nhạo.
"thiên hạ nói Mục tiên tôn không dính bụi trần, vậy mà bây giờ lại tức giận chỉ vì một đồ đệ à?"
Gã lau vết máu ở khóe môi, gương mặt anh tuấn hiếm có, lại cười vô cùng gợi đòn. Trương Đình Phong đừng lên, tự nhiên mà phủi bụi trên người, cũng chẳng có dáng vẻ sợ hãi kẻ mà nổi tiếng ở giới tu chân, thân trinh chiến nhiều cuộc như Mục Nhã Trúc. C°.
" hay là ngài để ý một ca nhi? "
" dáng vẻ em ấy rất quyến rũ nha, lúc trước bọn ta từng rất thân với nhau đó ha ha " Trương Đình Phong cười vô cùng thiếu đòn nói.
"phụt" Gã lại bị một kiếm đâm tới, lại phun ra một ngụm máu. Trương Đình Phong cười nhếch mép, ây ya gã thực lực không bằng hắn, đỡ đòn cũng bị đánh trọng thương thôi.
Lại vô cùng mà không sợ chết, ôm lấy bụng chảy máu của mình " Tiên tôn à, ta là đệ tử thân truyền của trưởng môn đó, hơn nữa thân phận của ta đặc biệt ngài biết mà "
Gã bình tĩnh lấy đan dược ra uống vào, cười nhếch mép nhìn Mục Nhã Trúc. Nếu chỉ là một đệ tử thân truyền thì quá bình thường, mà gã thân phận không chỉ như thế, muốn giết gã cũng rất phiền phức đó nha.
" đây là cảnh cáo ngươi, đừng đụng vào Tiểu Hy của ta "Mục Nhã Trúc thu tiên kiếm của mình trở lại lạnh băng nói.
"ồ vậy sao? Tiểu Hy của ngài à?" Trương Đình Phong không còn nụ cười trên môi mà mắt đối mắt nhìn Mục Nhã Trúc, không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng.
" phải của ta " Mục Nhã Trúc phất tay áo rời đi.
" của ta sao? nực cười" Trương Đình Phong ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo hướng của Mục Nhã Trúc cười nhạt nói,
Tiểu Hy là của gã.