Edit: Nhi Nhi
Beta: Tinh Niệm
Trước kia, Tô Yên khi chưa bị mất kí ức, mặc dù cô nói năng làm việc tùy ý.
Nhưng thân là Chủ Thần mấy vạn năm, đứng đầu vạn người.
Thế cho nên rất nhiều thời điểm, mỗi câu cô nói đều sẽ có một loại cảm giác làm người nhận thấy là đúng, rất có đạo lý, thế cho nên muốn nghe theo ý cô, xúc động mà làm theo.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng là vì Tô Yên trên cơ bản sẽ không có thời điểm nào phán đoán sai.
Mà so sánh với lúc Tô Yên mất kí ức, thì cũng tương tự như trước. Cũng là ăn nói, hành động tùy theo ý mình.
Nhưng lại ôn hòa hơn, cảm thấy có chút thân thiết hơn.
Giống như là....ách....
Nói như thế nào nhỉ.
Tô Yên mất kí ức, sinh hoạt gian khổ mà lớn lên, thế cho nên trong lòng cô mềm mại, nhưng bên ngoài lại bọc 1 tầng cứng rắn. Cô bảo vệ mình thật tốt, ai cũng đều không thể phiền tới được.
Nhưng thực ra, cô vẫn có độ ấm, có thể phát giác được mềm mại, thiện lương trong lòng cô.
Nhưng Tô Yên có kí ức, cô lại rất kỳ quái.
Cô không cần bảo hộ thân thể mình.
Bởi vì tâm từ trong ra ngoài đều là lạnh lùng cứng rắn.
Không có gì gọi là độ ấm.
Cảm xúc cũng sẽ không có cái gì phập phồng.
Cô sẽ không phải che dấu cảm xúc của mình, mà là thật sự không hề xuất hiện ra cảm xúc gì.
Người như vậy nghe tới sẽ làm người ta cảm thấy khủng hoảng.
Sẽ không cảm thấy tốt, cũng sẽ không cảm thấy không tốt.
Phần thiện tâm hay ác tâm ở trong mắt cô, cũng không có gì khác nhau.
Kỳ quái chính là ở chỗ này.
Cô phân biệt rõ tốt xấu, lại làm việc chuẩn mực.
Sẽ nhường chỗ ngồi nơi công cộng cho người già và các em nhỏ.
Sẽ anh hùng cứu mỹ nhân, sẽ thủ hạ lưu tình.
Tiểu Hoa biết, tất cả những sự khác biệt này là bởi vì hoàn cảnh tạo thành.
Sau 1 hồi nó lý giải ký chủ, kết quả là dù cho ký chủ có ký ức hay không, nó đều thật thích cô.
Nhưng hiện tại ký chủ của nó, nói chuyện và làm việc, rất giống như là...
"Ký chủ, chị có phải khôi phục lại ký ức rồi hay không?"
Tiểu Hoa buột miệng hỏi ra.
Mà khi nhắc đến chuyện này, Tô Yên đã lên giường ngủ. Cô lên tiếng
"Ân, có ký ức."
Tiểu Hoa lập tức nói
"Ký chủ, nam chủ đại nhân hắn cũng có ký ức."
"Ân"
Tô Yên lại lên tiếng.
Cô tất nhiên là biết chứ.
Hắn có tất cả ký ức.
Hơn nữa người nọ từ lúc ra khỏi phòng cấp cứu, ánh mắt hắn nhìn cô.
Dù cho là giả đáng thương, nhưng trong đó vẫn tỏa ra áp lực nóng rực không thể giả vờ được.
Cô nhắm mắt lại, khóe môi nhếch một cái.
Thật lâu sau, cô lẩm bẩm một câu
"Hắn thật là càng ngày càng kiều khí*."
*Kiều khí: Làm nũng, nhõng nhẽo
Tiểu Hoa nghe được Tô Yên nói.
Liền chủ động vì ký chủ nhà mình bày kế giải nạn
"Ký chủ, nam chủ đại nhân chính là ỷ vào việc chị mềm lòng với hắn nên hắn mới như vậy. Nếu chị không để ý tới hắn hoặc là tức giận một chút đi, hắn có khi lại biết nghe lời hơn đó."
Qua nhiều lần tiếp xúc như vậy. Tiểu Hoa cũng dần dần hiểu ra.
Nó đã không còn là cái hệ thống vừa ngọt ngào trong sáng lại ngây thơ kia nữa.
Tô Yên nhắm mắt lại, ý cười càng sâu.
"Không có việc gì."
Cô nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Cô vì sao phải tức giận, còn không để ý đến hắn làm gì?
Hắn càng ngày càng kiều khí liền càng ngày càng kiều khí đi.
Không sao, cô có thể nuôi được.
Chỉ cần không cố ý làm bản thân bị thương, thì không có gì to tát.
Tô Yên đối với Quân Vực chính là không có điểm mấu chốt.
Nghe xong Tô Yên nói.
Tiểu Hoa cảm thấy mình giống như kẻ thứ ba đi châm ngòi phá hoại tình cảm của người khác.
Cuối cùng, yên lặng ngậm miệng lại.
Nhưng mà vẫn là không phục, hừ một tiếng.
Ký chủ thật quá tốt với nam chủ đại nhân rồi.
Trước nay đều không có đối với nó tốt như vậy.
Một đêm thật mau liền đi qua.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên chuẩn bị xong mọi thứ.
Chuẩn bị đi thi đấu.
Cuộc thi vật lý thanh thiếu niên thế giới phân ra hai giai đoạn.
Đấu vòng loại và trận chung kết.
Mà vòng đấu loại, vừa lúc tổ chức ở hội trường nhân dân thành phố.
Cách nơi này không xa lắm.
Cô cắn một ngụm bánh mì.
Lúc chuẩn bị ra cửa, nhìn thẳng ra thì thấy Tiểu Hồng nằm đơ ra đấy.
Đồ vật trong phòng đều bị dọn ra ngoài cửa rồi.
Cũng không biết là nó ngủ chưa tỉnh hay là mệt không chịu nổi nên nằm bất động ở đấy.