Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Phượng Dung nhìn về phía vết cắn do mình gây ra.
Mơ hồ có chút máu chảy ra ngoài.
Dấu vết xanh tím kia, ở trên làn da tinh tế tuyết trắng hiện lên vô cùng rõ ràng.
Trên người cô tỏa ra hương vị kẹo sữa thật đậm.
Hắn ghét ăn kẹo.
Nhưng hương thơm ở trên người cô thì lại không chán ghét.
"Mẹ kế dùng sữa tắm vị kẹo sữa à?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Vốn tưởng rằng thay đổi một cái đề tài, hắn sẽ không đề cập đến vấn đề cắn cắn nữa.
Ai ngờ, Phượng Dung vừa chuyển giọng một cái
"Nếu mẹ kế không muốn bị cắn, vậy thì bắt em bồi thường bằng kẹo sữa."
Giọng nói hắn sâu kín không nhanh không chậm.
Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc cụp mắt xuống
"Muốn bao nhiêu kẹo?"
"Có bao nhiêu?"
"Rất nhiều."
Nói xong, tay Tô Yên yên lặng sờ vào túi tiền.
Tiếp đó từng viên từng viên bị lấy ra bên ngoài.
Năm phút đồng hồ sau
"99 viên, một trăm viên, một trăm...."
Kẹo sữa nằm rải rác ở trên giường.
Lúc Tô Yên lần nữa sờ vào, thì đã không còn kẹo sữa nữa.
Tiểu Hoa
"Leng keng, kẹo sữa bị thiếu."
Tô Yên lúc này mới ra tiếng
"Hết rồi."
Bàn tay trắng nõn, ngoan ngoãn chìa ra.
Ánh mắt Phượng Dung nhìn chằm chằm cái túi tiền bên hông cô.
Nửa ngày lúc sau, cười như không cười, nói
" Cái túi này của mẹ kế nhỏ có thể chứa được hơn một trăm viên kẹo sữa, cũng thật lợi hại."
Bàn tay nhỏ trắng nõn Tô Yên yên lặng đặt trên túi.
Cũng may cái túi tiền này cũng đủ lớn.
Phượng Dung duỗi tay, lấy một cái túi trắng ở bên cạnh.
Trực tiếp đem hơn một trăm viên kẹo sữa vào.
Tô Yên nhìn kẹo sữa, mắt trông mong.
Toàn bộ lực chú ý của cô đều chuyển dời đến kẹo sữa.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn từ trên chiếc túi vươn ra.
Gần như là theo bản năng, hướng tới bao kẹo sữa kia, muốn túm trở về.
Phượng Dung nhìn hành động nho nhỏ kia của cô.
"Sao vậy? Dùng kẹo để đổi lấy một bữa cơm trưa, luyến tiếc?"
"Anh không có nói từ đầu."
Không biết có phải là bởi vì vô duyên vô cớ ăn của hắn một bữa cơm hay không.
Tô Yên nói rất nhỏ.
Phượng Dung cầm túi kẹo trong tay, nhìn Tô Yên, câu môi cười rộ lên.
Từ từ tới gần cô.
"Không muốn dùng kẹo để bồi thường? Vậy thì cắn một trăm lần."
Giọng nói vừa dứt.
Tô Yên liền giơ tay sờ sờ dấu cắn trên cổ kia.
Sau đó, đôi tay tự động buông túi kẹo kia ra.
Đền thịt? Vẫn là dùng kẹo để đền đi.
Nhìn điệu bộ lưu luyến của cô.
Giống như hắn cầm đi một đồ vật vô cùng quý báu vậy.
Trong mắt Phượng Dung hiện lên một ý cười nhè nhẹ.
Ánh mắt hạ xuống
"Có phải hiện tại mẹ kế nhỏ rất nghèo?"
Tô Yên gật gật đầu.
"Ừ"
Tất cả kẹo sữa đều bị hắn lấy đi.
Tiểu Hoa còn nói, kẹo sữa đang bị thiếu.
Chỉ nghe thấy Phượng Dung nói câu được câu không
"Vậy.... đêm nay mẹ kế về nhà như thế nào?"
Tô Yên sửng sốt.
Bởi vì không nghĩ tới vấn đề này.
Cô đã hoàn toàn quên mất.
Phượng Dung dán ở bên tai Tô Yên, ái muội nói.
"Tôi có thể cho em tiền về nhà."
"Thật sự?"
"Đương nhiên. Nhưng mà, nơi này của tôi cũng không phải hội từ thiện, cho nên thứ gì cũng cần phải trao đổi."
"Thứ gì?"
Phượng Dung nhắc túi đường lên.
Quơ quơ.
"Lấy kẹo đổi tiền xe."
Tô Yên cảm thấy, người này có phải đánh chủ ý lên kẹo của cô hay không?
Nhưng còn có biện pháp nào khác sao?
Không có.
"......Được."
Tô Yên không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đồng ý.
5 giờ chiều, đồng chí Tô Yên, dùng một trăm viên kẹo của mình đổi lấy hai trăm đồng.
Bắt xe, đi về nhà.