Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Giây tiếp theo, cổ Tô Yên truyền đến một cảm giác đau đớn
"Đau, anh, anh đừng cắn."
Tô Yên che lại cổ, nước mắt lưng tròng.
Một cái tay khác bị hắn nắm chặt, có chạy cũng không thoát.
Phượng Dung bên này, lại giống như cắn nghiện rồi.
Hắn nhìn chằm chằm cổ Tô Yên.
"Ăn một bữa, phải cắn vài lần."
Tô Yên ngồi ở chỗ đó chớp chớp mắt.
"Em đền tiền."
Âm thanh mềm ấm, khác với bình thường không nhanh không chậm, hiện giờ lại mang theo một tia vội vàng.
Phượng Dung lộ răng trắng, cười rất vô hại
"Ở nơi này của tôi, tôi nói bồi thường như thế nào thì phải bồi như vậy."
Nói, lại làm bộ muốn cắn.
Cổ vẫn còn đau.
Nhưng, người ăn cơm là cô.
Tô Yên ngồi ở chỗ đó, nhắm mắt lại.
"Anh muốn cắn bao nhiêu lần?"
Giọng nói mềm mại dò hỏi.
Môi của Phượng Dung dán ở cần cổ trắng nõn của cô.
Trong óc hiện lên hình ảnh nằm mơ đêm qua.
Trong mộng, ở một cung đình.
Bị một đám người vây quanh, nữ tử tên Tô Yên kia, cương quyết lạnh lùng nói, ta không cần ngươi.
Sau đó, móc trường kiếm ra, đâm vào đúng trái tim của nam nhân kia.
Một khắc đó, hắn vậy mà có một cảm giác đau lòng, không phải bởi vì nữ nhân kia giết hắn.
Mà là bởi vì một câu của cô, "ta không cần ngươi".
Vô số mảnh vỡ trong đầu đan chéo nhau, làm hắn nắm chặt cô càng lúc càng dùng lực thật lớn.
Đó là mộng.
Hắn biết.
Nhưng càng cùng cô ở chung, càng cảm thấy những gì diễn ra trong mộng kia rất chân thật.
Trong một cảnh khác là ban đêm bọn họ ôm nhau ngủ.
Ánh mắt cô vô cùng rối rắm nhìn hắn lấy đi một túi kẹo.
Trong lòng Phượng Dung bỗng nhiên nảy lên.
Ở đúng chỗ xanh tím bị mình cắn kia, môi mỏng lại lần nữa dán tới.
Hôn hôn liếm láp một chút.
Hắn hạ mí mắt xuống, khóe môi gợi lên.
"Mẹ kế nhỏ, ở trong lòng em, tôi quan trọng hay kẹo quan trọng hơn?"
Tô Yên bị hắn liếm đến phát ngứa.
Muốn hướng trốn sang bên cạnh.
Nhưng bị Phượng Dung ôm chặt, chỗ nào cũng không trốn được.
Tô Yên nói
"Anh quan trọng."
"Vậy nếu bây giờ tôi nói muốn em về sau không được ăn kẹo nữa thì sao?"
Tô Yên quay đầu nhìn hắn
"Vì sao?"
"Không vì sao cả."
Tô Yên rối rắm một hồi lâu.
Lúc này mới nghiêm túc nói
"Nếu không có lý do, thì em vẫn muốn ăn."
Tiểu Hoa đỡ cái trán.
Ký chủ nhà nó chính là như vậy.
Nói chuyện, làm việc, đều rất có nề nếp.
Đối với cô mà nói, mỗi một lần hứa hẹn thành lời, cô đều sẽ nghiêm túc thực hiện. Một khi đã nói, thì cô sẽ làm được.
Đặc biệt là đối với mỗi một câu nói của nam chủ đại nhân.
Đều sẽ yêu cầu chính mình phải làm được.
Phượng Dung vốn chỉ là thuận miệng hỏi.
Kết quả nghe được câu trả lời như vậy.
Nghĩ thế nào trong lòng cũng không thoải mái.
Vốn chỉ muốn hôn nhẹ rồi liếm láp dấu cắn kia một chút thôi.
Nháy mắt, răng lại cắn lên đó một ngụm.
Tô Yên chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, tức khắc bị đau đến nước mắt lưng tròng.
"Anh, anh ····"
Phượng Dung chậm rì rì
"Mẹ kế nhỏ không phải lúc trước nói thích tôi hay sao? Nhưng tôi lại thấy ở trong mắt của em, ăn kẹo còn quan trọng hơn."
Hồi lâu, Tô Yên rầu rĩ lên án
"Anh đây là trả thù."
Phượng Dung lẩm bẩm
"A, bị phát hiện rồi."
Hắn một chút cũng không che dấu, thoải mái thừa nhận.
Sau đó Phượng Dung từ từ lên tiếng
"Hóa ra mấy lời trước kia mà mẹ kế nói, đều là lừa tôi, tôi thật đau lòng."
Vừa nói, vừa vội vàng ôm chặt lấy Tô Yên.
Đau lòng gì đó.
Lời hắn nói phía sau Tô Yên không nghe thấy.
Tô Yên nghi hoặc
"Em trước kia có nói cái gì à?"
"Chính mẹ kế nhỏ nói ra mà giờ cũng không biết là gì? Quả nhiên đều là lừa tôi."
Tô Yên bị đau phát ra âm thanh rầu rĩ.
Phượng Dung nhìn cô
"Rất đau?"
Tô Yên nước mắt lưng tròng, gật đầu
"Ừ "
Cô không muốn khóc, chỉ là đau quá mới kích thích tới tuyến lệ.