Lại qua ba tháng, đảo mắt Hoắc Từ đã lên lớp 12.
Dưới sự phụ đạo của Tô Yên, thành tích có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
Mà Tần Hiên Vũ cũng không biết rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, cả người đều âm khí nặng nề.
Có một lần, Tô Yên bị Hoắc Từ cường ngạnh buộc cô đi đón hắn tan học, lúc đó liền gặp Tần Hiên Vũ.
Tần Hiên Vũ nhìn qua gầy một vòng lớn.
Hai người vốn dĩ cũng không liên quan đến nhau, chỉ nhìn thoáng qua.
Nhưng Tần Hiên Vũ lại đột nhiên ngừng bước chân, nhìn Tô Yên
“Chuyện tôi đã từng nói với cô, cô suy xét thế nào?”
Tô Yên nghi hoặc
“Chuyện gì?”
Nhìn thấy cô đã quên, trong mắt Tần Hiên Vũ hiện lên một lệ khí.
Sau đó nói
“Rời khỏi hắn, lựa chọn tôi.”
Tô Yên trêи dưới nhìn hắn
“Cậu không phải thích Thẩm Mỹ Đồng?”
Nói đến chuyện này, Tần Hiên Vũ nắm chặt tay.
Tầm mắt sắc bén nhìn Tô Yên
“Cô làm sao mà biết được??”
Sau đó hắn lại ép hỏi
“Là cô nói cho Thẩm Tường Vi?”
Tô Yên
“Đây là chuyện rất khó để người biết?”
Tần Hiên Vũ nghe vậy, nheo mắt lại
“Quả nhiên là cô.”
Tô Yên thấy hắn nói chuyện hoàn toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Không muốn nói thêm cái gì.
Đang định rời đi, Tần Hiên Vũ lại không tính toán nhường đường.
Hắn híp mắt, nhìn chằm chằm Tô Yên
“Cô làm Mỹ Đồng không dám tiếp cận tôi, làm Triệu Tường Vi rời khỏi tôi. Cô khiến tôi thân bại danh liệt, bị bạn học cười nhạo. Cô nói, tôi có thể bỏ qua cho cô sao?”
Tô Yên nghe xong, lắc đầu
“Thẩm Mỹ Đồng nghe thấy chuyện con riêng thì không dám tiếp cận cậu, cô ta vốn dĩ cũng đã không thích cậu. Triệu Tường Vi sở dĩ rời khỏi, cũng là vì cậu không thích cô ấy. Cậu thân bại danh liệt, hẳn là đi hỏi mẹ cậu. Thân phận con riêng không phải tôi cho cậu, là ba mẹ cho cậu.”
Nói đoạn, cô dừng một chút, nói
“Cậu có thể làm gì tôi?”
Lời này vừa ra, cực kỳ giống khiêu khích.
Sắc mặt Tần Hiên Vũ càng khó nhìn.
Nhưng kỳ thật, Tô Yên chỉ là đơn thuần hỏi lại một câu.
Đại khái là những lời cuối cùng này của cô kϊƈɦ thích hắn.
Cũng có lẽ, ở trong mắt Tần Hiên Vũ, Tô Yên là khinh thường, là khi dễ hắn.
Giống như những người bạn học kia, cũng đều là chọn quả hồng mềm mà bóp.
Tần Hiên Vũ cắn chặt răng
“Tôi muốn cùng cô, đồng quy vu tận!”
Nói rồi hắn móc ra một con dao gập.
Lưỡi dao sắc bén thẳng tắp hướng tới Tô Yên.
Biểu tình trêи mặt hắn dữ tợn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Chỉ là ······ bang.
Tô Yên nhấc chân, đá rơi con dao nhỏ kia.
Cô nghiêng người, một đá.
Bịch, Tần Hiên Vũ bị đánh va vào trêи tường phía sau.
Dao nhỏ rơi xuống đất.
Tần Hiên Vũ sửng sốt, có chút hoảng loạn, hắn biết Tô Yên có chút thân thủ.
Nhưng khi đối thượng với cô, hắn mới phát hiện sức lực của mình không thể đấu lại.
Hắn đứng lên, liền muốn đi nhặt dao gập.
Tô Yên nhanh chóng dẫm lấy dao nhỏ, sau đó móc di động ra.
Vừa gọi 110 vừa nói
“Giết người chưa thành, nên chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cậu hiện tại đã 18 tuổi đi?”
Tần Hiên Vũ nhìn Tô Yên gọi điện thoại, muốn chạy.
Bịch!
Lại bị đá vào góc tường.
Tần Hiên Vũ biểu tình dại ra, tê liệt ngã ở đằng kia.
Rõ ràng hết thảy đều đã tính toán tốt.
Hắn đều làm việc rất cẩn thận.
Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?
Làm hắn rơi xuống kết cục hôm nay?
Hắn suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra.
Cuối cùng chỉ phải đem tất cả quy kết là vận mệnh.
Có lẽ chính là mệnh hắn không tốt, mới có một cái kết cục như vậy.