Tiểu Đào vội vàng đi theo.
Tô Yên không kiên nhẫn, nói
“Không được phát ra âm thanh.”
Tiểu Đào cẩn thận đi.
“Không được thở mạnh.”
Tiểu Đào đơ người.
Công chúa bị làm sao vậy?
Không được thở?
Tiểu Đào hít sâu một nỗ lực nín thở, nhịn đến muốn nghẹn rồi.
Tiểu Đào lùi lại cách Tô Yên 3 mét, lúc này Tô Yên mới không nói gì nữa.
Tiểu Đào muốn nhắc nhở công chúa đây không phải là đường tới trạm dịch, nhưng Công chúa không cho nói bất kỳ điều gì, nên chỉ đành tiếp tục im lặng, đi theo phía sau Tô Yên.
Nửa canh giờ sau, Tô Yên không kiên nhẫn
“Sao vẫn chưa tới?”
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Tiểu Đào.
Lúc này Tiểu Đào vội vàng lấy miếng vải trong miệng ra, nhỏ giọng lên tiếng
“Người, đi lầm đường….”
Tô Yên nhíu mày
“Sao không nói sớm?”
Tô Yên tâm phiền ý loạn, Tiểu Đào cũng vô cùng ủy khuất
“Công chúa, người… không cho nô tỳ nói chuyện.”
Cũng may phế vật trong đầu Tô Yên cuối cùng cũng có chút công dụng.
“Ký chủ, chị đi thẳng phía trước 100 mét có một ngôi miếu hoang. Theo kịch bản, lần đầu tiên chị gặp mặt Trấn Nam Vương là ở trong ngôi miếu này.”
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, khắc chế một lúc lâu mới có thể không mắng Tiểu Hoa.
Nàng cầm dù đi thẳng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tiểu Đào chạy theo chân Tô Yên.
Không hiểu Công chúa muốn đi đâu nữa, nhưng mà, vẫn phải đi theo.
Công chúa ở đâu, Tiểu Đào phải ở đó.
Trong chốc lát, ngôi miếu hoang trong miệng Tiểu Hoa xuất hiện trước mắt Tô Yên.
Xác thật là hoang tàn.
Tượng sư tử bằng đá trước cổng miếu đều đã rơi mất cái đầu, cỏ mọc từng cụm, hiển nhiên bình thường không có ai tới đây.
Thềm đá phủ đầy rêu xanh, không cẩn thận một chút sẽ trượt chân.
Tô Yên đi vào trong, duỗi tay thả Tiểu Hồng ra.
Tiểu Hồng bé bằng ngón tay út, mềm oặt ghé sát vào bên chân Tô Yên.
Hic, trời mưa.
Im lặng là tốt nhất.
Không được thu hút sự chú ý của Tô Yên.
Tiểu Hồng vô tâm vô phế giờ đây đã biết trời mưa phải im lặng, bằng không sẽ bị Tô Yên đánh chết.
“Nhìn.”
Nàng nói.
Sau đó đi thẳng vào trong góc miếu, ngồi xuống.
Tiểu Hồng tận tâm tận lực làm nhiệm vụ trông coi cho Tô Yên.
Vì sao à?
Chỗ này không có người ở, lại âm u ẩm ướt, trời mưa thế này khẳng định sẽ có không ít sâu bọ xuất hiện.
Tiểu Hồng giờ đây chính là vũ khí diệt sâu.
Hiển nhiên, Tiểu Hồng vô cùng minh bạch chức trách của chính mình.
Chạy vòng quanh chỗ Tô Yên ngồi, trèo lên mái hiên, rồi luồn xuống đống rơm dưới sàn nhà.
Phàm là những nơi nó có thể chui vào, nó đều xông vào cả.
Có thể cắn chết, đều cắn chết.
Nếu lúc này có ánh sáng chiếu vào đây thì có thể nhìn thấy thi thoảng sẽ có sâu rơi trêи mái xuống chỗ Tô Yên.
Mà xung quanh Tô Yên là một đống sâu bọ đã chết.