Tô Yên nắm chặt cây trâm, ra tay.
“Phập” một tiếng.
Khi nàng cắm cây trâm vào cổ tên đó, gã hắc y nhân ngã vật ra đất, làm chấn động mười mấy người còn lại.
Tất cả đều vô cùng sửng sốt.
Vị công chúa yếu đuối như vậy, thế nhưng lại có thể giết chết sát thủ như bọn họ.
Hơn nữa còn là trong nháy mắt.
Mặt không đổi sắc, muốn giết là giết.
Hình như có chút bất đồng với tin tình báo bọn chúng nhận được.
Ít nhất, vị công chúa này không hề nhu nhược, mà võ công còn vô cùng cao thâm.
Tô Yên cần cây trâm, sau đó liền ném đi.
Khom lưng, nhặt một cây đao lên.
Dùng cái này, sẽ giải quyết nhanh hơn một chút.
Nàng vẫy tay
“Nhanh lên.”
Vừa dứt lời.
Đám hắc y nhân đen mặt nhìn nhau.
Trước nay bọn chúng giết người đều khiến đối phương chật vật chạy trốn.
Hiện giờ, bọn chúng lại bị chính con mồi của mình khiêu khích.
Cuối cùng, mười mấy hắc y nhân cùng xông lên.
Nhưng lần này đã thêm phần cảnh giác, phòng thủ nghiêm ngặt.
Sau một chén trà nhỏ.
“Phụt” một tiếng.
Thanh đao trêи tay Tô Yên đâm vào cơ thể của tên hắc y nhân cuối cùng.
Trêи mặt nàng dính chút máu.
Dưới đêm mưa, cả người nàng như phủ thêm một tầng yêu khí.
Hồng y, tay cầm trường đao, giết hết quân địch.
Mắt tên hắc y nhân mắt trợn tròn, ngã xuống đất bùn.
Vẻ mặt vẫn vô cùng sững sờ, không thể tin tưởng được.
Tô Yên cúi đầu nhìn y phục trêи người đã ướt sũng.
Hừ.
Thật khó chịu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nàng không kiên nhẫn ném đao đi.
Nửa ngày sau vẫn không thấy nha hoàn tiến tới.
Nàng quay đầu lại,
“Lại đây!”
Trong miệng nha hoàn vẫn nhét khăn tay, sợ tới mức cả người run run.
Ánh mắt nhìn Tô Yên càng trở nên kỳ quái, nhưng vẫn mau chóng chạy tới bên cạnh nàng, vội vàng rút khăn tay ra, lên tiếng
“Công chúa điện hạ, người tìm Tiểu Đào có việc gì ạ?”
Khi Tiểu Đào nói chuyện, giọng nói vẫn còn run run
Đầu tiên là bị hắc y nhân bất thình lình xuất hiện dọa sợ, sau đó lại bị Công chúa nhà mình dọa cho mất hồn mất vía.
Ánh mắt sợ hãi Tiểu Đào nhìn Công chúa nhà mình và đám hắc y nhân sắp giống nhau rồi.
Tô Yên nhìn Tiểu Đào, sau đó nhìn đi chỗ khác
“Che cho ta.”
Tiểu Đào phản ứng lại, vội vàng bung dù che cho Tô Yên.
Tô Yên nâng bước tiến về phía trước, Tiểu Đào nhanh chân đi theo phía sau.
Càng đi, nỗi sợ hãi của Tiểu Đào đối với Công chúa nhà mình càng vơi dần đi.
Ở chung với Công chúa bao nhiêu năm như vậy, Công chúa là người vô cùng lương thiện.
Có lẽ, vừa rồi là chịu quá nhiều kϊƈɦ thích nên tiềm lực ẩn giấu bộc phát chăng?
Cũng có lẽ, Công chúa đã từng học qua công phu, nhưng vì sự an toàn nên chưa bao giờ để lộ trước mặt bất kỳ ai?
Đều có khả năng a.
Hạ nhân bọn họ chỉ cần làm theo yêu cầu của chủ tử là được, còn chuyện của chủ tử, không cần đến bọn họ nhọc lòng.
Tiểu Đào càng nghĩ càng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lên tiếng
“Công chúa điện hạ, chúng ta đi chỗ nào ạ?”
Tô Yên không đáp lại.
Tiểu Đào lại nói
“Công chúa điện hạ, rẽ trái ở phía trước là chúng ta sẽ đến trạm dịch. Đến lúc đó, có thể liên hệ Trấn Nam Vương tới đón ngài….”
Tiểu Đào còn chưa kịp nói xong đã thấy Tô Yên dừng chân.
Nàng xoay người, nhìn thẳng vào Tiểu Đào, ánh mắt không có chút dao động nào.
Sau đó, Tiểu Đào lại nghe thấy tiếng vải bị xé.
Váy của nàng ấy bị xé.
Sau đó, miếng vải kia được cuộn tròn lại, nhét vào trong miệng của Tiểu Đào.
Tô Yên lạnh nhạt lên tiếng
“Im miệng, đừng để ta nghe thấy ngươi phát ra bất kỳ âm thanh gì!”
Tiểu Đào hít sâu một hơi,sự sợ hãi lại tràn ngập trong đôi mắt.
Vội vàng gật đầu.
Tô Yên cầm lấy dù, đi thẳng về phía trước.