Rõ ràng vì lời nói của Tô Cổ, biểu tình của Quân Vực chậm rãi tốt lên.
Đại khái đây là lần đầu tiên hắn có tâm trạng tốt như vậy từ ngày Tô Yên nói chia tay hắn.
Trong đầu Quân Vực tua đi tua lại câu nói của Tô Cổ.
Cô đau lòng hắn sao?
Trong lòng hắn sáng bừng như mây đen đã tan hết.
Trong đầu nhớ tới bộ dạng nhíu mày, mím môi của Tô Yên lúc cô nhìn thấy cánh tay hắn bị bỏng nghiêm trọng, tâm tình của Quân Vực càng tốt lên.
Rõ ràng vẫn là biểu tình như lúc này, nhưng lệ khí tan đi, chỉ còn lại nụ cười vui sướиɠ.
Tiểu Hồng vốn dĩ còn đang làu bàu, nhưng vừa nhấc đầu lên liền cảm thấy hoa mắt.
Ha, nam nhân này lớn lên thật xinh đẹp.
Tìm một người khác đẹp trai như hắn hình như có chút khó khăn.
Nhưng mà, khẳng định Yên Yên sẽ tìm ra được.
Tiểu Hồng âm thầm cân nhắc trong lòng.
Trải qua nửa giờ đàm luận, Tiểu Hồng và Tô Cổ bị mời xuống xe.
Tiểu Hồng xoa xoa cái miệng nhỏ bị Tô Cổ bóp đỏ ửng.
Đau quá.
Nhưng so với chuyện này, Tiểu Hồng vẫn còn nghi vấn khác
“Vì sao ngươi lại muốn giúp hắn?”
Tô Cổ cúi đầu nhìn nó
“Không giúp hắn, ngươi nghĩ chúng ta có thể xuống khỏi xe sao?”
Tiểu Hồng tuy không hiểu lắm, nhưng nó vốn luôn coi lời Tô Cổ nói là chuẩn không cần chỉnh
“Nhưng, da ta rất dày, hắn không đánh được ta.”
Tô Cổ nhìn nó.
Duỗi tay, nhéo má nó.
“Ừ, da thật dày.”
Tiểu Hồng hiếm khi được Tô Cổ khích lệ,vô cùng vui vẻ.
Thế cho nên việc Tô Cổ bóp miệng nó liền vứt luôn sau đầu.
Tô Cổ và Tiểu Hồng về nhà.
Tiểu Hồng liền cầm một miếng chocolate gặm.
Cũng không trách được Tiểu Hồng không nhớ nổi đường. Dù gì ở bên cạnh nó cũng có một kẻ nhớ đường giỏi như Tô Cổ, việc quái gì nó phải tốn não để nhớ nữa.
1 giờ đêm, Tô Yên đang ngủ liền nhận được cuộc gọi của An Túc.
Vẫn là giọng nói ôn hòa như trước, chỉ nói một câu
“Chủ Thần Đại Nhân, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, ngài có thể qua đây một chuyến không?”
Tô Yên tắt điện thoại, cũng không thèm thay váy ngủ, vội vàng lái xe đến nhà Quân Vực, cô cho rằng Quân Vực xảy ra chuyện.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Khi Tô Yên mặc váy ngủ chạy tới, liền thấy Quân Vực đang đứng trước cửa nhà.
Tô Yên sửng sốt một chút, sau đó nhìn một lượt Quân Vực từ trêи xuống dưới.
Thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghi hoặc
“Có việc gì sao?”
Quân Vực rũ mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên
“Lời này hẳn là phải để tôi hỏi em chứ, Tô tiểu thư?”
Tô Yên trầm mặc.
Sau đó, Quân Vực lên tiếng
“Nửa đêm nửa hôm Tô tiểu thư chạy tới đây, còn hỏi ta có chuyện gì hay không.”
Đôi môi mỏng gợi lên độ cung, mang theo châm chọc.
Tô Yên dần dần bình tĩnh lại, khôi phục tinh thần.
Cô vuốt vuốt tà váy ngủ.
Lên tiếng
“Em, em, cho rằng anh xảy ra chuyện, liền chạy tới đây xem.”
Quân Vực khom lưng tới gần cô, đôi mắt kia thực sự vô cùng câu dẫn.
Trong con ngươi hiện lên hình bóng Tô Yên
“Dù tôi có xảy ra chuyện, cũng có liên quan gì tới em sao?”
Yết hầu hắn lăn lộn.
Tô Yên mấp máy môi.
Nhỏ giọng
“Không có quan hệ.”
Tiểu Hoa nhìn ký chủ.
Không biết vì sao, mỗi lần chạy tới nơi này, khí thế của ký chủ giống như chạy đi đâu hết.
Quân Vực duỗi cánh tay dài.
Trực tiếp túm lấy Tô Yên đẩy vào trong nhà
“Ầm” một tiếng, cửa đã đóng lại.
“Sao Tiểu Quai lại cảm thấy, hai ta có thể không còn một chút liên quan nào?”
Tô Yên sửng sốt.
“Sao?”
Hắn đè Tô Yên lên cánh cửa.
Lẩm bẩm
“Tôi muốn em.”
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Tiểu Hoa nhắc nhở
“Ký chủ, ở thế giới động vật, lời này biểu thị cho việc muốn giao phối ~~”