Hắn tiến tới gần, duỗi tay, giật miếng chocolate trong miệng Tiểu Hồng ra.
Lên tiếng hỏi
“Còn có điều gì nữa? Nếu ngươi làm ta vừa lòng, ta sẽ cho ngươi một xe chocolate.”
Tiểu Hồng nhìn nhìn Quân Vực, lại nhìn nhìn Tô Cổ lãnh đạm ngồi bên cạnh.
Thời gian ở với Tô Cổ quá lâu, đầu óc nó tuy thật sự không tốt, nhưng vẫn có thể hiểu được chút chút ý tứ của Tô Cổ.
Tô Cổ rõ ràng không muốn nó tiếp tục nói nữa, nhưng tên nam nhân này lại nói sẽ cho nó một xe chocolate.
Tiểu Hồng vô cùng rối rắm.
Cất giọng giòn tan
“Nhưng ta muốn một xe hoa.”
“Được.”
“Ta còn muốn một xe con bướm.”
Tiểu Hồng đắm chìm trong nguyện vọng của chính mình.
Đôi mắt Quân Vực âm trầm
“Chẳng những ta có thể tặng cho ngươi một xe đầy bươm bướm mà còn có thể tặng cho ngươi thịt rắn ăn chơi, ngươi muốn không?”
Tiểu Hồng bị khuôn mặt đột nhiên biến sắc của Quân Vực làm cho sợ phát run.
Tên nam nhân này lớn lên đẹp trai như vậy, vừa đổi sắc mặt lại dọa người như vậy.
Tiểu Hồng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu
“Trách không được Yên Yên không cần ngươi, dù sao Yên Yên cũng có rất nhiều nam nhân, Yên Yên đối xử với bọn họ rất tốt. Khẳng định bọn họ còn đẹp hơn ngươi.”
Tiểu Hồng vốn định nói rằng Yên Yên sẽ tìm một người nam nhân có tính cách tốt.
Nhưng…. trong trí nhớ của Tiểu Hồng, các nam nhân của Yên Yên tính tình đều rất xấu, vừa hẹp hòi vừa không chịu nói đạo lý, chẳng có lấy một ai tốt đẹp.
Bọn họ đều sẽ thay đổi sắc mặt, lúc có mặt Yên Yên là một mặt, lúc không có Yên Yên lại một mặt khác.
Vô cùng giống với tên nam nhân trước mắt này, chớp mắt một cái liền trở nên xấu xa.
Hừ, khẳng định còn có nam nhân đẹp hơn cả hắn.
Tô Cổ ngồi bên cạnh duỗi tay ấn đầu Tiểu Hồng, một bàn tay bịt kín cái miệng đang bô lô ba la nói không ngừng của nó.
Quân Vực nghe lời này của Tiểu Hồng xong, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn dĩ nhiên biết con rắn ngốc này không hề biết những người nam nhân đó của Tô Yên chính là hắn.
Nhưng bây giờ, Tô Yên lại nói không muốn ở bên cạnh hắn.
Câu nói “trách không được Yên Yên không cần ngươi” của Tô Tiểu Hồng chọc đến điểm nhạy cảm trong tim hắn.
Quân Vực cúi đầu, trong mắt tràn ngập lệ khí.
Tô Cổ lên tiếng
“Ta cũng không cảm thấy có nam nhân nào có thể xứng đôi với Yên Yên. Nhưng Yên Yên lại rất thích ngươi, Nếu phải lựa chọn, ngươi miễn cưỡng được chấp nhận.”
Quân Vực dựa vào ghế
“Sao?”
Hắn không nghĩ tới Tô Cổ sẽ nói như vậy.
Thế cho nên, hắn nhìn Tô Cổ nhiều thêm một chút.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Cổ lãnh đạm
“Chia tay thì theo đuổi lại, nếu cần trợ giúp, thì nói với ta, ta cũng không ngại giúp ngươi một chút.”
Quân Vực nghe Tô Cổ nói câu “chia tay lại theo đuổi lại” kia, mí mắt giật giật.
Từng đó thời gian, hắn vẫn luôn bực tức vì Tô Yên nói chia tay với hắn.
Hắn vẫn luôn chờ Tô Yên chủ động tìm tới hắn làm hòa.
Kết quả, càng chờ càng bực.
Một loạt biểu hiện của đầu gỗ cô nương, sợ là muốn khiến hắn tức chết mà.
Hiện giờ câu nói này của Tô Cổ, lại có thể kéo hắn ra khỏi vòng luẩn quẩn.
Lệ khí quanh người Quân Vực tan đi một chút.
Suy tư.
“Giúp ta?”
Tô Cổ nhìn hắn
“Ngươi bị thương ở Minh giới, Yên Yên rất khổ sở. Yên Yên không thích ngươi bị thương, vừa thấy ngươi xảy ra chuyện, chị ấy sẽ vô cùng bực bội. Ngươi không cảm nhận được sao?”
Tiểu Hồng ngồi bên cạnh nghe, có điểm ghen ghét.
“Hừ hừ” hai tiếng.
Yên Yên còn chưa lo lắng cho nó như vậy bao giờ đâu.
Nhưng nghĩ lại, nó lợi hại như vậy, người khác không làm nó bị thương được.
Yên Yên cũng không có cơ hội để khổ sở vì nó đâu.
Nghĩ vậy, Tiểu Hồng lại ưỡn ngực thẳng lưng.
Quả nhiên, nó vẫn là lợi hại nhất.
Tiểu Hồng vừa động đậy, Tô Cổ cho rằng nó lại muốn nói linh tinh.
Lúc này không thèm che miệng nó nữa. Mà dùng tay bóp chặt miệng nó lại, không cho nó phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.
Tiểu Hồng bị bóp đến đau đớn, rầm rì trong miệng.
Vì sao lại bóp miệng nó chứ?
Nó có nói sai sự thật đâu.
Vốn dĩ tên nam nhân này trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.