Tiểu Hồng kϊƈɦ động, lập tức ngẩng đầu lên, vừa muốn gọi, liền thấy gương mặt của Xà Nam phóng to trước mặt.
Tiểu Hồng sửng sốt. Thấy Xà Nam muốn nói lại thôi, còn dùng cái đuôi quấn lấy cái đuôi của nó.
Tiểu Hồng mờ mịt
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Nói xong, liền đẩy Xà Nam sang một bên, sau đó tiếp tục lăn lộn trêи đám cỏ.
Haizz, trước kia lúc không thấy Cổ Vương, nhiều lúc nó chỉ cần lăn lăn trêи mặt đất thì đều sẽ đụng phải chân của hắn.
Vừa hồi tưởng, Tiểu Hồng lại tiếp tục lăn lộn. Cho đến khi bịch một tiếng, nó lại đâm phải thứ gì đó.
Nhấc đầu lên nhìn, lại là Xà Nam.
Xà Nam vẫn giữ cái bộ dạng muốn nói lại thôi ấy, nhấc cái đuôi ý đồ muốn quấn lấy cái đuôi của Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng nhấc đuôi, đập một nhát lên người nó.
Vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy trong miệng Xà Nam phát ra âm thanh kỳ quái.
Tiểu Hồng ngây ngốc, vô cùng sửng sốt.
Cái thứ này… động ɖu͙ƈ?
Tiểu Hồng còn đang ngẩn người, Xà Nam đã mở miệng
“Đến đây đi, ta đã chuẩn bị tốt rồi.”
Giọng nói của Xà Nam chui vào lỗ tai Tiểu Hồng, cũng vô cùng kỳ quái.
Tiểu Hồng tuy rằng chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy.
Đến khi nó hiểu được con rắn này có ý gì, da mặt liền căng lên, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng
“Ta là giống đực!”
Nó tuy rằng vô cùng tức giận mà gào lên, nhưng với cái chất giọng ngọng ngịu của trẻ con kia thì lực uy hϊế͙p͙ cũng bằng không.
Xà Nam bắt đầu sờ soạng lung tung, vừa sờ vừa nói
“Ta không ngại.”
Tiểu Hồng nghe xong, thật sự là không nhịn được, trực tiếp đứng dậy đánh nó.
Kiểu đánh vô cùng khác với lúc nó đánh nhau Tô Cổ.
Lúc này, Tiểu Hồng cảm thấy mình vô cùng bị vũ nhục, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Cái gì?
Ngươi không ngại??
Ngươi không ngại nhưng ta để ý!!
Thế nhưng lại có giống đực muốn ngủ nó???
Cảm thấy nó là giống cái sao???
Nghĩ vậy, Tiểu Hồng càng thêm tức giận, càng dùng sức mà đánh.
Lúc đầu, Xà Nam còn có thể phản kháng được hai ba cái. Sau đó, liền chịu chết mà nằm im.
Tiểu Hồng vừa đánh vừa căm giận gào lên
“Dám đòi ngủ ta!! Ta đánh chết ngươi!!”
Càng đánh càng hang.
Không biết đánh được bao lâu, cánh tay của nó bị kéo lại, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Cổ.
Thiếu niên mặc một thân y phục thuần trắng như tuyết, sắc mặt lãnh đạm, đôi mắt dửng dưng nhìn nó.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Dưới ánh trăng mờ ảo, cảm giác như thiếu niên vừa đạp mây bay xuống.
Tiểu Hồng nhìn thấy Tô Cổ, ánh mắt sáng ngời.
Nhưng tiếng rêи rỉ trêи mặt đất làm nó không thể nào quên được việc suýt chút nữa thôi, nó sẽ bị con rắn đực rựa này sàm sỡ.
Sau đó, lại đập cho Xà Nam một nhát nữa.
Tô Cổ mở miệng
“Đánh nữa nó sẽ chết.”
Tiểu Hồng căm giận
“Nó thế nhưng còn muốn ngủ ta!”
Lẩm bẩm kể tội Xà Nam với Tô Cổ một lúc xong Tiểu Hồng không còn muốn đánh nó nữa.
Tiểu Hồng chép chép miệng, dùng giọng nói trẻ con của mình nói với Tô Cổ.
“Ta muốn ăn cơm.”
Tô Cổ nhìn bộ dạng ngu xuẩn của Tiểu Hồng
“Gần đây không có chỗ nào ăn.”
“Chúng ta có thể nướng đồ ăn.”
Vừa dứt lời, Tiểu Hồng ưỡn ngực.
Nó chính là một con rắn biết phun lửa đấy.
Chỉ cần bắt được thỏ hoang, nướng một lúc là có thể ăn.
Hai đứa vừa nói vừa đi vào trong núi, tốc độ vô cùng hoà hợp.
Con rắn Xà Nam bị đánh nằm chết ngất ở đó hoàn toàn bị vứt vào quên lãng.
Thi thoảng còn nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau
“Ngươi chỉ cần không phun ra nước miếng dập tắt lửa là tốt rồi.”
“Ta phun ra lửa!!!”
“Ồ, phải không?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Cho đến khi đi sâu vào trong núi, tiếng nói mới biến mất.
Bất tri bất giác, sắc trời đã sáng lên, Tô Yên đi từ trong phòng ra, Quân Vực cũng đi ra sau lưng nàng.
Y phục màu đỏ phá lệ yêu diễm, đặc biệt là mỗi nhất cử nhất động, vô cùng xứng với khuôn mặt kia.