Mà Họa Nhu đứng đằng sau Tô Yên, sau khi nghe Tô Yên nói xong, nàng ta cười khổ, tự giễu bản thân
“Ha”
Vừa cười được một tiếng, liền ngã xuống mặt đất, không còn chút sức lực nào.
Họa Nhu vốn là lệ quỷ, là do oán khí của cô ta không tiêu tan nổi, ngưng kết lại, nên vĩnh viễn không thể chết đi.
Hiện giờ, lại nghe được cái chân tướng không tưởng này, oán khí đã tan. Trong lòng trống rỗng, chỉ còn lại bi thương vô tận.
Một người là biểu muội Họa Nhu tin tưởng nhất, một người lại là tướng công của mình, lại khiến cho Họa Nhu thương tích đầy mình, nhìn qua như là một trò cười.
Khi Họa Nhu còn sống, chỉ vì quá xinh đẹp, luôn sẽ có lưu manh tới đây dòm ngó.
Họa Nhu thấy y phục bị thiếu, cũng chỉ nghĩ là đám người đó không biết xấu hổ trộm đồ.
Càng ngày mất càng nhiều, Họa Nhu cũng đã từng nói qua với tướng công, hắn chỉ ôm lấy cô ta, dỗ dành rằng sẽ mua cho Họa Nhu những thứ tốt hơn.
Lúc đó, Họa Nhu cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lại không hề biết rằng, hóa ra là từ lúc đó, người trượng phu mà mình một lòng một dạ yêu thương đã muốn mạng mình.
Khi Họa Nhu tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong một gian phòng, còn loáng thoáng nghe thấy bên giường truyền tới giọng nói
“Hiếm khi ta thấy Tiểu Quai quan tâm tới người khác như thế.”
Thanh âm mềm mại hỏi lại
“Có sao?”
“Không có sao?”
Tô Yên cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, gật đầu
“Có chút.”
Sau đó, Tô Yên liền bị người kia ôm chặt vào trong ngực.
Hắn lên tiếng
“Tiểu Quai, chúng ta cũng nên đi ngủ rồi.”
Tô Yên
“······ Chàng không phải là vừa mới tỉnh sao?”
“Ta lo lắng thể lực của Tiểu Quai không chống đỡ nổi.”
“Không sao, sức lực của ta rất lớn.”
Người nào đó cảm thấy cách này không thể dùng được, liền nói thẳng
“Ta muốn ngủ với Tiểu Quai.”
Tô Yên ngẩng đầu liếc hắn một cái
“Không được tốt cho lắm.”
Người nào đó nhướng mày
“Chỗ nào không tốt chứ?”
Tô Yên còn chưa kịp trả lời, hắn đã nói tiếp
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Hình như Tiểu Quai không muốn ngủ cùng ta.”
Tô Yên do dự một chút, sau đó gật đầu
“Ta chưa buồn ngủ.”
Quân Vực u oán
“Ta với Tiểu Quai lâu ngày không gặp, nàng chẳng những không nhớ ta, còn cự tuyệt ta, có phải nàng….”
Lời còn chưa nói hết, Tô Yên đã bịt kín miệng hắn.
Nhìn là biết hắn chuẩn bị nói gì rồi.
Nàng lên tiếng
“Ta không có coi trọng người khác.”
Quân Vực quấn lấy Tô Yên
“Không ngủ cũng được, nhưng bắt buộc phải hôn ta.”
Hai người ở đằng kia dây dây dưa dưa, chính là 6 canh giờ không được gặp Tô Yên liền vô cùng nhớ nhung.
…….
Ở một nơi khác.
Trời đã tối, Tô Cổ cũng rời đi rồi, trong rừng chỉ còn lại Tiểu Hồng và Xà Nam.
Xà Nam vì một câu “trăm năm hòa hợp” của Tô Cổ mà nghĩ lầm Tiểu Hồng coi trọng nó. Cũng quyết chí leo lên được cây đại thụ Tiểu Hồng này.
Mà Tiểu Hồng hiện tại đã bắt đầu thấy sốt ruột.
Tối lửa tắt đèn rồi, nó muốn đi tìm Cổ Vương.
Nhưng hai người đang chiến tranh lạnh với nhau, hiện tại đi tìm hắn, thật mất mặt a.
Không tính đến chuyện mất mặt, quan trọng hơn là, nó không tìm được.
Tiểu Hồng lắc cái đuôi đi tới đi lui khắp rừng, tìm từ lúc hoàng hôn tới khi trời tối, cho đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng Cổ Vương đâu.
Bởi vì tìm không thấy, bản thân đã buồn bực lại càng thêm khó chịu.
Trong lòng Tiểu Hồng có chút trống rỗng.
Cuối cùng, nằm đơ người trêи mặt đất, nhìn vầng trăng sáng trêи bầu trời, nhân tiện hoàn thành nhiệm vụ Cổ Vương giao cho nó, mỗi tối đều phơi mình dưới ánh trăng, tắm gội toàn thân sạch sẽ.
Cổ Vương nói điều này rất tốt cho nó.
Tiểu Hồng lăn trêи đống cỏ, nghĩ đến Cổ Vương đối xử với mình khá tốt.
Vừa nghĩ, Tiểu Hồng vừa lăn khắp nơi. Lăn lăn, liền lăn vào trong ngực của người nào đó.