Ánh mắt Tư Đồ Tu đen nhánh, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Tô Yên kéo kéo tay áo hắn, nghiêm túc nói
“Ta sẽ bảo hộ nó thật tốt mà.”
Tư Đồ Tu bị khẩu khí của nàng chọc cho muốn bật cười.
Hắn nỗ lực duy trì biểu tình trêи mặt.
Lên tiếng
“Nữ đế đại nhân cùng với bổn vương đâu có quan hệ gì?”
Tô Yên nhấp môi.
Thế này cũng không được.
Thế kia cũng không được.
Nàng rõ ràng là hoàng đế.
Vì cái gì còn phải dỗ dành hắn?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, căn bản là không muốn tha cho nàng.
Tô Yên liền cầm Phật châu đặt vào trong túi tiền, lại lần nữa treo ở bên hông.
Sau đó ngồi xuống, thanh âm rầu rĩ
“Nhϊế͙p͙ Chính Vương đại nhân tới nơi này có chuyện gì?”
Tư Đồ Tu bị biến hóa của nàng làm cho sửng sốt.
Hỏa khí của hắn sớm đã tiêu tan, nay lại rục rịch trỗi dậy.
Khẩu khí trở nên quái quái
“Bổn vương không thể có chuyện?”
Tô Yên lại lột kẹo ăn.
Trầm mặc.
Dù sao nói như thế nào đều không đúng.
Nàng vẫn là không nói nữa.
Kết quả nàng không nói lời nào, vị Vương gia kia lại không tính toán buông tha cho nàng.
Tư Đồ Tu tới gần Tô Yên, ngồi xuống gần ghế đá.
“Nghe nói nữ đế đại nhân thân thể có bệnh nhẹ. Không biết là có vấn đề gì?.”
Tô Yên cắn viên kẹo, chậm rì rì trả lời
“Thân thể ta không có việc gì.”
Tư Đồ Tu ngậm ý cười, nhướng mày
“Dù sao nữ đế đại nhân cũng đã từng niết hơn trăm cân hạch đào, sức lực rất lớn, người bình thường làm sao có thể làm nàng bị thương?”
Tô Yên không muốn nói chuyện với hắn.
Hắn đây là khi dễ người!
Nàng cúi đầu ăn kẹo.
Tư Đồ Tu nhìn nàng ngoan ngoãn ngồi đó ăn kẹo.
Hạ mí mắt.
Ý cười trêи khóe môi không biết vì sao đã phai nhạt dần.
“Kẹo này của Nữ đế đại nhân, lúc cho người khác luôn rất hào phóng. Lại chưa từng chủ động cho bổn vương. Nữ đế đại nhân thật sự thích bổn vương sao?”
Tô Yên bị nói đến sửng sốt.
Cho người khác?
Nàng không nhớ đã cho người khác nào a.
À, thật ra đã từng cho tên nội gian Vương Lâm kia.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nhưng mà nàng không phải là cố ý cho hắn.
Chỉ là khi đó nàng còn đang thất thần, không chú ý.
Hắn như thế nào vẫn còn so đo?
Tô Yên từ trong túi móc ra một cái, đưa cho hắn.
Tư Đồ Tu không tiếp.
Vẫn ngồi im.
Tô Yên dựa qua người hắn, muốn giải thích
“Ta vẫn chưa từng cho người khác.”
Nói xong, lại bổ sung một câu
“Kẹo của ta, tất cả đều cho chàng.”
Nói xong, nàng lột vỏ kẹo, đưa tới bên môi Tư Đồ Tu.
Tô Yên nếu đã muốn dỗ dành người thì sẽ nghiêm túc dỗ dành.
Chưa bao giờ có nửa điểm ứng phó.
Tư Đồ Tu nghe được lời Tô Yên nói, ngẩng đầu
“Nàng cảm thấy bổn vương là muốn kẹo của nàng sao?”
Yết hầu hắn lăn lộn lên xuống.
Thanh âm chậm rì rì.
Tô Yên chớp chớp mắt.
“Vậy chàng muốn cái gì?”
Tư Đồ Tu một ngụm liền ăn viên kẹo đang để bên môi.
Nháy mắt liền hôn lên người đối diện với hắn.
Thanh Uyển vốn đang đứng một bên im lặng không nói gì, khi nhìn thấy một màn như vậy, có chút kinh ngạc.
Nhưng mà rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Một nữ quan được nữ đế lựa chọn trở thành hầu hạ bên người, nhất định phải có chỗ đặc biệt.
Như là, khả năng giữ mồm giữ miệng.
Không nên xem thì không được xem, dù có thấy được cũng phải làm bộ không nhìn thấy gì.
Thanh Uyển yên lặng quay đầu, nhìn sang hướng khác.
Thời điểm Triệu Mộ đi vào Ngự Hoa Viên liền nhìn thấy nơi bàn đá kia có thân ảnh xinh đẹp, mềm mại.
Dưới ánh trăng, bóng dáng một nam một nữ thực kiều mỹ.
Chỉ là, vì sao lại là bọn họ??
Trong lòng Triệu Mộ không biết vì sao vô cớ nảy lên một cỗ hỏa khí.
Hắn là đứng ở phía nữ đế.
Trong mắt hắn, Nhϊế͙p͙ Chính Vương cùng với nữ đế không đội trời chung.
Hiện giờ Nhϊế͙p͙ Chính Vương lại là sắc đảm bao thiên*, dám khinh bạc nữ đế như thế??
*Háo sắc đến liều mạng.
Hắn tức đến nỗi khuôn mặt đều đỏ lên.
Tiểu Hồng đang phơi thân dưới ánh trăng vốn dĩ không tập trung lực chú ý.
Liếc thấy một người đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.