Tô Yên từng bước đi tới Ngự Hoa Viên.
Rất nhanh liền tới nơi.
Hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên đều được chăm sóc bởi các cung nhân có chuyên môn.
Nơi nơi đều tinh tế, từ xa cũng đã ngửi thấy hương hoa thơm ngát.
Nàng ngồi ở trêи ghế đá, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn trêи bầu trời.
Tiểu Hoa nhịn không được ra tiếng
“Ký chủ, chị thật sự không định cho Tô Cổ cùng Tiểu Hồng ra hít thở không khí sao?”
Tô Yên chớp chớp mắt.
“Ta quên mất.”
Từ khi đi vào thế giới này, nàng vẫn luôn bận rộn với chuyện bóc hạch đào.
Thế cho nên đã quên mất chuyện này.
Tô Yên nâng tay lên.
Một con rắn vằn đỏ đen nhỏ bằng ngón tay út xuất hiện ở trêи bàn.
Từ lúc thu nhỏ, đôi mắt Tiểu Hồng nhìn qua rất to.
Thế cho nên nhìn qua liền cho người ta một loại cảm giác manh manh đáng yêu.
Thanh Uyển cách khá xa nhìn không thấy một màn này trêи bàn đá.
Bằng không, sợ là bị hù chết.
Tô Yên nghi hoặc
“Cổ Vương đâu?”
“Ở chỗ này.”
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Sau đó, chỉ thấy trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng phun ra một đạo băng sương.
Cổ Vương làm thế này để nhắc tới mình đang ở trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng.
“Vì sao không biến thành người?”
Cổ Vương lên tiếng
“Nó sắp biến thành nhân thân, tránh cho nó tâm trí không kiên định, bị tẩu hỏa nhập ma. Em muốn tùy thời giám sát.”
Nghe xong Cổ Vương nói, nàng lại nhìn kỹ Tiểu Hồng.
Phát hiện nó héo héo.
Nằm vào trêи bàn đá, lưỡi rắn động hai cái chứng minh mình còn sống.
“Tê tê tê tê tê”
Yên Yên, biến thành hình người thật vất vả, mệt mỏi quá.
Tiểu Hồng héo bẹp.
Nó không muốn biến thành người.
Vừa nói xong, trêи đỉnh đầu liền truyền đến âm thanh tàn khốc.
“Không biến được thành người, năng lượng ngươi tích góp được sẽ làm ngươi nổ tan xác mà chết.”
Tiểu Hồng nghe xong, miễn cưỡng vực dậy tinh thần.
Biến thành hình người rất thống khổ.
Nhưng nó không muốn chết.
Cổ Vương lại lần nữa lên tiếng
“Tìm tảng đá, đi hấp thụ ánh trăng.”
Tiểu Hồng héo héo, theo bàn đá bò đi xuống.
Nhận lệnh tìm tảng đá, ghé vào đó thân rắn nằm ngay đơ.
Một nén nhang sau, Cổ Vương ra tiếng
“Thằng ngốc này, trở mình đi.”
Tiểu Hồng vặn vẹo cái đuôi, trở mình.
Ô ô ô ô ~~
Biến thành hình người thật khổ.
Tô Yên từ trêи người Tiểu Hồng chuyển dời đến nơi khác.
Lột một viên kẹo sữa dâu tây ăn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Lúc này, phỏng chừng yến hội trong cung đã bắt đầu rồi.
Nghĩ nghĩ.
Nàng một tay chống cằm.
Ánh trăng sáng bạc chiếu vào trêи người nàng.
Một thân bạch y, mái tóc đẹp tản ra trêи lưng.
Bộ dáng lãnh đạm xa cách, nhưng lại rất hấp dẫn tầm mắt.
Tô Yên chờ chờ.
Nghe được tiếng bước chân.
Nàng ngẩng đầu nhìn người tới.
Ánh mắt sáng lên một chút.
Chỉ thấy người nọ mặc áo bào gấm có hoa văn tinh xảo phức tạp.
Dáng người thon dài, đầu đội ngọc quan.
Một gương mặt đẹp đẽ quen thuộc lọt vào trong mắt.
Tư Đồ Tu ngước mắt, nhìn về phía ghế đá.
Bước chân hắn dừng lại một chút.
Tô Yên cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Hai người đối diện, an tĩnh rất lâu.
Tư Đồ Tu tiến nhanh đến.
Dưới ánh trăng, thân ảnh càng thêm tĩnh mịch.
“Nữ đế đại nhân vạn an.”
Hắn ngậm ý cười, vẫn như lúc ban đầu.
Tô Yên gật gật đầu
“Ừm.”
Dứt lời, bầu không khí giữa hai người lại lần nữa lâm vào yên lặng.
Cuối cùng vẫn là Tô Yên lên tiếng hỏi
“Những gì ta viết, chàng đã đọc được hay chưa?”
Ý cười Tư Đồ Tu không giảm, giống như rất khó hiểu
“Nữ đế đại nhân nói vật gì?”
“Sổ con ta cho người đưa tới cho chàng.”
“Nữ đế đại nhân cần gì phải bắt người truyền lời, muốn nói cái gì, giáp mặt trực tiếp không phải tốt hơn sao?”
Tô Yên nghe xong, nhìn nhìn hắn.
Chậm rì rì nghiêm túc lặp lại một lần
“Ta không phải cố ý muốn gạt chàng. Phật châu ta sửa lại rồi. Chàng đừng tức giận nữa.”
Nói xong, Tô Yên gỡ túi tiền bên hông xuống, sau đó móc ra Phật châu nguyên vẹn như lúc ban đầu.
“Một viên đều không thiếu.”