Nam Chính Ooc Rồi!

Chương 30: kế hoạch.




- A, xin lỗi, làm phiền hai người rồi, để ta đánh thức hắn dậy.

Yến Thu cười gian sảo sải bước đến cạnh Tạ Quân Lẫm.

- Đừng! Đại tỷ, cảm ơn tỷ rất nhiều, có thể giúp ta một tay kéo huynh ấy ra không?

Thẩm Vân Tiêu xoắn hết cả lên, vội vàng lấy y phục tròn túi trữ vật tròng hết lên người.

- Thật không ngờ nha, cái người kì kì quái quái suốt ngày đeo mặt nạ lại đẹp như vậy nga, thật gen tị mà.

Yến Thu ném Tạ Quân Lẫm qua một bên, chăm chua nhìn cậu mà không thể không buông lời cảm thán.

Thẩm Vân Tiêu thấy Yến Thu sát lại gần mình mặt không khỏi đỏ bừng lên.

- Ta thấy hai người lén lén lút lút làm chuyện mờ ám nên đi theo, không ngờ lại dữ dội đến vậy nga.

Tầm mắt cô nửa vô tình nửa cố tình nhìn vết răng với vết đỏ ám muội trên cổ cậu cười khúc khích.
Đầu muốn xì khói kéo cao cổ áo lên hết mức có thể.

- Được rồi, Thu nhi, đừng chọc đệ ấy nữa.

Tâm Liên thấy cô dựa quá gần nhíu mày kéo cổ áo cô ra một khoảng cách.

Yến Thu bị nhắc nhở, cô hậm hực quay qua ghé sát vào tai Tâm Liên làm nũng.

- Không phải hái cỏ xong tỷ cũng hại ta phải đau lưng hay sao, thật làm tổn thương người ta mà.

Tâm Liên bị giọng nói mềm nhũn làm cho nóng lên đành chuyển chủ đề.

- Khụ, là ta không báo huynh ấy một tiếng, xin lỗi.

Yến Thu thấy Tâm Liên vội chuyển đề tài. Trong lòng cười đến tắc thở nhưng vẫn cố đút nốt thuốc giải cho Tạ Quân Lẫm.

- Không sao, không sao, rất cảm ơn hai tỷ đã giúp ta, nếu không...

- Gạo nấu thành cơm rồi chứ còn nếu không gì nữa, biết thế ta đến muộn một chút có phải hơn không.

Thẩm Vân Tiêu gãi đầu, còn chưa nói xong đã bị Yến Thu chêm cho một câu làm cậu lập tức muốn đào cái hố chôn mình xuống đất cho đỡ nhục.
Ba người lăn lê bò toài suốt cả đêm cuối cùng cũng kết về được Cố gia.

Thì ra chát độc của con rắn là do nó ăn lá của cỏ tử sắc mà thành, rút kinh nghiệm hái thảo dược tuyệt phải cẩn thận.

Thẩm Vân Tiêu nằm vật ra giường ngủ không biết trời đất trăng sao gì, đến khi cậu tỉnh lại trời cũng đã tối hẳn rồi.

Bị cái bụng đói đánh thức, cậu đành lén lút chui vào phòng bếp, hy vọng vẫn còn đồ bỏ mồm.

Lúc này cậu mới chú ý giường bên Tạ Quân Lẫm đã không thấy đâu nữa, đệm chăn cũng sắp xếp gọn gàng ngăn nắp rồi.

Công nhận chỉ có đồ ăn mới đúng là chân lí, ăn xong, Thẩm Vân Tiêu tiếp tục đi lại.

Càng đi sâu, cậu vậy mà nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, độ ẩm trong không khí ngày càng nhiều, chứng tỏ...ở đây có suối nước nóng a!!!

Thẩm Vân Tiêu cao hứng chạy qua, hồ nước nóng ẩn hiện sau bụi cây, hồ nước bốc lên mờ ảo, ánh trăng như dát bạc lên mọi vật làm khung cảnh như chốn thiên tiên huyền bí.
Quả thật chỉ dùng quyết tẩy sach là chưa đủ, Thẩm Vân Tiêu thoát y lập tức xuống hồ.

Dòng nước ấm áp bao phủ toàn cơ thể, lỗ chân lông dãn ra vô cùng thoải mái khiến cậu lim dim tận hưởng sự thoải mái bao trùm toàn bộ cơ thể.

Bên kia Tạ Quân Lẫm lại không được thoải mái như vậy.

Hắn vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết lúc ở trong động, thần kinh cang chặt hỗn loạn, nhìn người đối diện đang ngủ càng khiến bắn không thể bình tĩnh lại nổi.

Tạ Quân Lẫm tìm một chỗ rộng rãi luyện kiếm, muốn đẩy toàn bộ đoạn kí ức kia ra ngoài nhưng nó lại càng lúc càng chi tiết hơn, hiện hữu trong tâm trí khiến hắn không thể tập trung được.

Hắn thực sự rất ghét những thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, đặc biệt là lúc đó.

Rời đi khỏi những mớ hỗn độn, hắn bước những bước dài đi sâu vào rừng, gió của những ngày trước đông mát lạnh làm giảm bớt hơi nóng trong đầu.
Sau lùm cây như có thứ gì đang phát sáng vậy, bàn tay hắn khẽ gạt lùm cây qua một bên, mặt hôg nước lấp lánh trước mặt hắn.

Thật đẹp nhưng lại khiến hắn căng cứng tại chỗ.

Người kia dưới làn nước đẹp đến khó tả, đẹp giống như một đóa bạch liên không nhiễm bụi trần, thôi thúc người ta dẫm đạp, nhuộm bẩn nó.

Mái tóc trắng tuyết bung tỏa trong làn nước, khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo, làn da trắng muốt gần như trong suốt làm hắn có cảm tưởng như rộ mịn màng, ấm áp ấy vẫn còn tồn tại trên bàn tay hắn.

Đôi mắt hổ phách híp lại che bớt nét tinh nghịch, thay vào đo lại có phần quyến rũ đến khó hiểu.

Trên cổ người kia vẫn còn lưu lại những dấu vết của hắn, giống như người kia thuộc về hắn làm hắn bất giác cảm thấy thỏa mãn.

Cổ họng khô khốc, hầu kết lăn lên lộn xuống, thật muốn khám phá bên trong người đó...
Chết tiệt, hắn vậy mà lại để suy nghĩ của mình vượt khỏi tầm khống chế.

Những điều vượt khỏi tầm kiểm soát tuyệt đối không nên giữ lại.

Hắn rời đi thầm lập một kế hoạch tỉ mỉ trong đầu mà không biết rằng, kế hoạch này sẽ thành công nhưng đồng thời cũng hủy hoại bản thân hắn đến tàn tạ.