Tạ Quân Lẫm cũng không rảnh để ý đến biến đổi cảm xúc của cậu lúc này.
Câu trả lời của hắn cũng nửa giả nửa thật, đúng là Phượng Ly muốn hắn tìm cỏ tử sắc thật nhưng hắn cũng cần, còn dùng để làm gì? Còn phải phụ thuộc vào tên đó.
Tạ Quân Lẫm cẩn thận bước vào hang, càng vào sâu lối đi càng nhỏ dần.
Hắn cẩn thận bước đến lấy cỏ, thân cỏ màu tím biếc, lá nhỏ nhắn có phần hơi dầy.
Bên trên mặt lá có những chiếc gai nhỏ li ti, dù thị giác siêu cường của người tu tiên cũng khó lòng nhận ra được trên những phiến lá ấy có một loại dịch đâm thẳng vào da tay Tạ Quân Lẫm.
Có làn khí đen rất mờ nhạt tan ra lúc hắn lấy cỏ, hắn khẽ nhăn mày kìm lại sự khó chịu nhanh chóng thu cỏ vào túi.
Thẩm Vân Tiêu vẫn đang hoài nghi, không phải lúc này nên có cơ duyên hay bí pháp gì đập trúng đầu nhân vật chính sao? Sao vẫn chưa có chuyện gì xảy ra vậy ta.
- Chúng ta đi thôi.
Đi ra khỏi hang đá mọi thứ xung quanh cũng sáng hẳn, hai người cũng không gấp rút trở về.
Nơi linh khí dồi dào đúng là có nhiều thảo dược, Thẩm Vân Tiêu vừa đi vừa nhanh tay bỏ chúng vào túi, tiện chế dược của cậu, cũng không hại cái hầu bao phải đau khổ.
Trong khi Thẩm Vân Tiêu đang vô cùng suиɠ sướиɠ thì Tạ Quân Lẫm đang rất khó chịu.
Thời tiết sắp cập đông rồi nên đáng nhẽ phải khá lạnh nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng nóng, nóng đến mức như có ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người hắn vậy.
Mấy sợi tóc mai đã bị mồ hôi thấm ướt dính bết vào luôn mặt làm ní càng thêm quyến rũ, nét ửng hồng hai bên gò má càng lúc càng rõ ràng, tầm nhìn cũng mông lung dần.
Thẩm Vân Tiêu cao hứng cảm thán: Đúng là đi cạnh nhân vật chính được hưởng ké vận may cũng không vô ích.
Thẩm Vân Tiêu quay qua phát hiện Tạ Quân Lẫm đã dừng lại hẳn phía sau cậu, thân hình hắn ẩn dưới bóng của những cành cây có phần hơi rợn người.
Thẩm Vân Tiêu nghi hoặc bước qua.
- Tạ sư huynh?
Không thấy Tạ Quân Lẫm đáp lại, Thẩm Vân Tiêu bắt đầu có vô vàn suy đoán trong đầu:" lẽ nào không có nữ chính ở đây đi cốt truyện nên nam chính thành ra vậy ả? Hay là đến thời kì tiền mãn kinh rồi?".
Tạ Quân Lẫm nghe được giọng nói của người kia, tiếng nói mềm mại đi vào tai, tum hắn như có chiếc lông vô nhẹ nhàng quét qua vậy.
Đồng thời sự nóng nảy trong người như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà bộc phát, hắn nắm chặt lấy bàn tay cậu kéo cậu vào lòng.
Thân thể người kia mát lạnh khiến cơn nóng của hắn được xoa dịu nhưng cơn nóng ở bụng dưới của hắn lại không hề giảm bớt thậm chí có chiều hướng tăng lên.
Lí trí báo cho hắn biết hắn cần phải đẩy người kia ra ngay lập tức nhưng có thể lại không kìm lại được muốn đem toàn bộ cơ thể của người kia dán vào mình.
Thẩm Vân Tiêu cũng nhận ra điều gì đó không đúng, hơi thở của Tạ Quân Lẫm càng lúc càng nặng nề, cằm hắn dựa vào hóm vai cậu, từng đợt khí nóng thổi thẳng vào tai, rất ngứa.
- Tạ sư huynh?
Cậu nghi hoặc hỏi lại nhưng không biết rằng tiếng gọi này như cắt đứt khóa kìm chế của Tạ Quân Lẫm.
Tạ Quân Lẫm lôi kéo cậu một đường đi thẳng đến một hăng động khác, thần thức hắn bao phỉ toàn động, xác định an toàn mới đi vào.
Hắn không chần chừ đẩy ngã Thẩm Vân Tiêu xuống đất, Thẩm Vân Tiêu bị đau mà phát ra tiếng rên khẽ.
Điều này càng làm hơi thở của Tạ Quân Lẫm thêm bất ổn, đôi mắt hắn đỏ rực, ánh mắt gắt gao dán chặt lên cơ thể người kia.
Trong đầu hắn lúc này rất hỗn loạn, muốn xé nát thứ vướng víu trên người y, muốn ăn sạch y, muốn nhìn thấy y khóc, và quả thật hắn đã làm vậy.
Hắn vẫy tay một cái, y phục của người kia lập tức rách toác thành từng mảnh vụn, thân thể người kia lập tức căng cứng lại.
Bàn tay hắn vuốt ve thân thể người kia, làn da trắng muốt mịn màng hơn cả da nữ nhân, từng đường cơ bắp lưu xướng qua quá rõ ràng nhưng lại hiện lên nét tuyệt mĩ khiến người ta không thể rời mắt.
- Tạ...Tạ sư huynh, huynh làm cái gì vậy?
Trong đầu hắn chỉ còn cảm giá mịn màng dưới tay hoàn toàn không nghe thấy lời người kia nói chuyện.
Sự phản kháng của người dưới thân càng làm bản tính của hắn thêm hung hãn.
Hắn ghìm chặt người dưới thân khiến cậu không thể nhúc nhích, đôi mắt dán lên cần cổ thon dài, yết hầu lăn lên lăn xuống cho thấy sự thèm khát của hắn.
Mùi thơm thoang thoảng nơi chóp mũi, hắn tham lam mà hít lấy mùi hương đó.
- Ưm!
Thẩm Vân Tiêu bị Tạ Quân Lẫm cắn ngay vào cổ, cảm giác đau đớn rõ ràng, mùi máu lan tràn cho thấy Tạ Quân Lẫm cắn tàn nhẫn đến mức nào.
- Tạ sư huynh mau dừng lại.
- Tạ Quân Lẫm, cái tên chết tiệt, mau thả ta ra.
Thẩm Vân Tiêu muốn phản kháng nhưng lại vô lực, sức mạnh của người kia thật cường hãn, cổ tay cậu bị người kia chế trụ trên đỉnh đầu đến phát đau.
" Đù má, tính lấy cậu làm vật thay thế nữ chính à? Đùa, lão tử còn muốn có vợ, lão tử chưa muốn mất thân".
Thẩm Vân Tiêu điên cuồng phun tào trong lòng.
Cơn đau khiến khuôn mặt Thẩm Vân Tiêu có vẻ hơi tái đi, Tạ Quân Lẫm vẫn không để ý say mê để lại dấu vết của mình trên thân người kia.
Bàn tay hắn chà đạp hai điểm đỏ trước ngực, hắn ngậm lấy một bên ngực, day nghiến khiến hai trái anh đào sưng lên đỏ rực, khiến người kia phải phát ra từng tiếng rêи ɾỉ làm hắn thỏa mãn.
Bầu không khí trong động càng lúc càng ẩm ướt, ánh mắt Tạ Quân Lẫm khó chịu nhìn cái mặt nạ trên đầu Thẩm Vân Tiêu.
Hắn đưa tay lấy ra, lập tức một đầu tóc trắng xõa tung trên nền đất, đôi mắt hổ phách ngập nước mông lung, hai má hồng hồng càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn.
Hắn thỏa mãn nhìn ngắm người kia, ánh mắt dùng lại trên đôi môi căng mọng đang khép vào mở ra của người kia.
Người kia muốn nói gì với hắn vậy? Hắn đã sớm không nghe lọt được chữ nào ngoại trừ tiếng thở dốc của người kia rồi.
Hắn ngậm lấy môi người kia, cảm nhận vị ngọt lan tràn trong miệng.
Thẩm Vân Tiêu lập tức đơ người, hắn bị Tạ Quân Lẫm cưỡng hôn!!!!
- Bụp!
Tạ Quân Lẫm bị tấn công lập tức nằm bẹp trên người cậu, Thẩm Vân Tiêu thở phào nhẹ nhõm nhìn Yến Thu cười đầy ý tứ với gương mặt khó tả của Tâm Liêm trước mặt không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Đù má! Sư huynh chuẩn bị xxoo rồi bị người ta phát hiện, phải làm sao, online chờ gấp, rất gấp!!!