Các cụ thường nói: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Thẩm Vân Tiêu rất biết điều ngồi lại coi đối thủ của mình.
Đối thủ của hắn trận sau là một người thư sinh nho nhã, ánh mắt ngập nước như nai con, thân thể mảnh mai làn da trắng tuyết càng làm cho đôi môi của hắn thêm đỏ mọng câu dẫn người.
Hắn sử dụng những con rối gỗ linh hoạt trên sân đấu như một màn biểu diễn vậy.
Thẩm Vân Tiêu không khỏi đen mặt nhìn những con rối gỗ đó liền liên tưởng đến tên đó khiến cơ thể cậu vô thức tỏa ra sát khí.
Tạ Quân Lẫm ngồi bên cạnh cũng giật mình trước việc Thẩm Vân Tiêu hiền lành lại lần đầu tiên phát ra sát khí đối với một người.
Đến khi hắn nhìn rõ gương mặt người trên đài cũng không tránh khỏi đen mặt nhưng rất nhanh cũng thu lại trạng thái của mình vỗ nhẹ vai Thẩm Vân Tiêu.
Thẩm Vân Tiêu bị vỗ lập tức thoát ra khỏi bóng dáng kinh tởm, nhẹ cười với Tạ Quân Lẫm rồi tiếp tục nhìn trận đấu mặc dù biết Tạ Quân Lẫm không nhìn thấy.
Cách sử dụng rối gỗ vô cùng linh hoạt nhưng vẫn không giấu được một số phần trúc trắc giữa các ngón tay khó nhận biết.
Thẩm Vân Tiêu vẫn biết mình không nên giận lây qua người khác nhưng tên này vẫn đem lại cho cậu cảm giác thật khó nói.
Thẩm Vân Tiêu bước lên đài, mặc dù tinh thần không thoải mái lắm nhưng cậu vẫn cố giữ cho khí tức mình bình ổn nhất có thể.
- Xin chào, tôi là Thẩm Vân Tiêu đệ tử Lam Đình tông, mong được giúp đỡ.
Thẩm Vân Tiêu vừa nói xong không thấy đối thủ trước mắt mình nói gì, chỉ im lặng cười với cậu, nụ cười tỏa sáng như bạch liên khiến người ta mê đắm nhưng lại không dám mạo phạm.
- Trọng tài, ta từ bỏ quyền thi đấu.
Trong sự kinh ngạc của cậu bước xuống khỏi sân đấu, ánh mắt khẽ hướng lên trên đài nhìn vị trưởng lão Lam Đình tông.
Thẩm Vân Tiêu khó hiểu nhìn hắn, Tạ Quân Lẫm biết được cũng giải thích cho cậu.
- Đó là đệ tử của Trúc Quỳnh phong chủ, đây là lần thứ hai hắn tham gia cuộc đấu rồi, chỉ cần là người hắn đấu không lại, hắn sẽ lập tức chịu thua.
Thẩm Vân Tiêu hiểu ra, cậu cũng không suy nghĩ thêm liền gạt ra khỏi đầu nhắm tới đối thủ tiếp theo mà không hề nhìn thấy ánh mắt sâu xa của Tạ Quân Lẫm nhìn mình.
Mấy trận đấu khác cũng diễn ra hết sức suôn sẻ.
- Thẩm Vân Tiêu, bổn tiểu thư nhất định thắng ngươi, chuẩn bị đi.
Tác Tịnh Miên vừa đấu xong trận của mình, hỏa khí bừng bừng bước xuống đài liền tới thẳng chỗ cậu.
Cô không thể chấp nhận được một tiểu thư cao quý như cô lại bá dưới tòa một vị trưởng lão nhất nhì Lam Đình tông lại đi thua kém một tên người không ra người, quỷ không ra quỷ như cậu.
- Được, vậy cô cứ thắng đước đối thủ tiếp theo của cô đi đã.
Không biết mình đã đắc tội gì với Trác Tịnh Miên, cậu nhàn nhạt nhìn đối thủ tiếp theo của cô, nhìn cô.
Trác Tịnh Miên nhìn mình quả thật có hơi chật vật một chút, nhưng chắc chắn cô sẽ là người đứng đầu Đấu Trường đài, một tên suốt ngày đep mặt nạ thì có tư cách gì so sánh với cô chứ.
Trác Tịnh Miên hất cằm rời đi để lại Thẩm Vân Tiêu cười đầy bất đắc dĩ.
Vì đã tìm hiểu trước nên Thẩm Vân Tiêu dễ dàng vượt qua, Trác Tịnh Miên lại khác, trận đấu của cô lại vô cùng chật vật.
Lâm Hữu nhìn cô với ánh mắt lạnh băng mặc cô có bùng nổ như thế nào cũng vẫn vô cảm như cũ.
Hắn dùng động tác giả đâm kiếm về phía cô khiến cô chặn kiếm của hắn, lập tức liềm xoay chuyển đẩy cô xuống đài, tâm Trác Tịnh Miên chết lặng ngay tại chỗ.
Trác Tịnh Miên không thể ngờ được mình lại bị hạ nhanh như vậy, thậm chí tên đó còn chưa thở dốc dù chỉ một lần.
Trác Tịnh Miên suy sụp đi về phòng, tâm trạng lại càng la hỗn loạn vô cùng.
Ngải Tắc Trạch cũng đã thua, nhưng hắn thua rất vui vẻ, hơn nữa lại kết thêm được một vị bằng hữu mở rộng vòng quan hệ đến mức không tưởng.
Cuộc đấu diễn ra ngày càng khốc liệt, số tuyển thủ ngày càng út dần đồng nghĩa với khả năng vô cùng mạnh.
Thẩm Vân Tiêu đi ra khỏi trách viện vừa đi vừa suy ngẫm về kế hoạch tác chiến với đối thủ tiếp theo.
- Hù!
Không biết là do cậu quá say sưa hay không mà đến cả khai tức của đối phương cậu cũng không nhận ra.
- Lại là ngươi? Trả túi thơm lại cho ta.
Thẩm Vân Tiêu nhìn người đang ở trước mắt cười tủm tỉm.
- Không đưa.
Hắn cầm lấy túi thơm trên tay nhẹ tung lên hạ xuống nở nụ cười khiêu khích.
Thẩm Vân Tiêu cũng không chấp trẻ trâu.
- Không đưa thì thôi.
Người đứng trên nóc nhà thấy vậy liền nhảy xuống trước mặt cậu.
- Thật sự không lấy lại sao?
Không thấy Thẩm Vân Tiêu đáp lời, hắn chỉ xì một tiếng rồi ném lại cho Thẩm Vân Tiêu.
- Ngươi là người của Cố gia?
Người kia như hơi giật mình quay qua nhìn cậu.
- Sao ngươi biết?
Thẩm Vân Tiêu nhàn nhạt nhìn biểu cảm linh động trên gương mặt người kia tắt nhím liền thấy thỏa mãn.
- Cố gia canh phòng rất nghiêm, nếu không có lệnh sẽ không thể tùy tiện đi lại, nhất định sẽ bị bắt lại, vả lại ta cũng chưa bao giờ thấy ngươi lên sàn đấu nên ta cho là vậy.
Người kia cười tủm tỉm nhìn cậu.
- Ngươi chỉ đoán đúng một phần thôi, ngươi...
- Cố gia chủ, Cố Tiệp.
Cố Tiệp đang định nói tiếp liền nghẹn lại, lầm này trên mặt hắn xuất hiện một dấu thắc mắc to đùng.
- Cố gia rất xa hoa, người làm tuyệt sẽ không mặc được bộ đồ được dệt ra từ đá Sắc Diễm như ngài, dù ngài có cố chối ngài là con cháu của chi chính nhưng ai lại dám cầm cây quạt truyền thừa của gia chủ chứ, đúng không?
Cố Tiệp hơi ngơ ngẩn ra nhìn, nhưng rồi ánh mắt lóe lên ý tò mò.
- Không tệ, ngươi nhận ra ta từ bao giờ?
- Ngay từ lú ngài nói chuyện với vị ngồi thay vị trí của ngài trên ghế gia chủ.
Cố Tiệp thật không ngờ mình đã cải trang thành một đệ tử bình thường như vậy rồi mà vẫn bị nhận ra, quả thật không tệ.
- Tiểu huynh đệ, làm khá tốt nha, lần sau gặp lại nhất định sẽ có thưởng.
Cố Tiệp không ngờ lần này hắn đi trêu chọc người khác lại bị người khác phát hiện nhanh như vậy, tâm trạng phơi phới về sử lí việc Cố gia.