Nam Chính Ooc Rồi!

Chương 23: Vận may.




Thẩm Vân Tiêu cũng đến lượt bị bốc lên đài, đối thủ của cậu cũng rất nhanh chóng bị hạ gục, cứ thế sự chọn lọc diễn ra trong mười ngày kết thúc.

Số người còn lại là 50 người, không chỉ dựa vào thực lực mà cũng phải dựa vào may mắn mà còn phải có thực lực rất mạnh.

Thẩm Vân Tiêu cũng không dám lơ là cảnh giác, cậu còn được Tạ Quân Lẫm cảnh cáo vô số lần khiến cậu càng không dám kinh địch.

Đợt bốc thăm tiếp theo dựa vào số, cứ hai người giống nhau sẽ được vào vòng tiếp theo.

- Ở đây ai có số 15 không?

- Có ai mang số 7 không?

Tiếng hô nhanh chóng lọc ra từng đôi một, Tâm Liên tỷ số 12 cũng đã tìm được đối thủ của mình.

Thẩm Vân Tiêu nhìn quả cầu số 1 trong tay không hiểu vận số của cậu thuộc loại gì nữa.

Người trọng tài hô to bỗng dạc khiến người người trên sân lập tức im bặt.
- Xin mời hai tuyển thủ số một lên sân đấu số Giáp.

- Xin mời hai tuyển thủ số hai lên sân Ngọ.

Vì còn lại khá ít người nên sân đấu chia làm hai, vừa tiện sửa chữa sân đấu, vừa không cản trở các tuyển thủ tham gia.

Thẩm Vân Tiêu cầm quả cầu số một lê bước lên sân, tiếp đó có người trực tiếp nhảy lên sân, bộ dáng cao lớn rắn chắc.

Khí thế phóng khoáng hào sảng khiến người khác vô cùng dễ gần.

- Xin chào, ta là Vũ Đồng, đến từ Hoàng thành, mong ngươi đừng nương tay.

Vũ Đồng có làn da rám nắng, cơ bắp săn chắc, hắn cười khóe luôn cả hàm răng sáng bóng như hiệu P/s của mình.

- Ta là Thẩm Vân Tiêu, đệ tử Lam Đình tông, mong ngươi giúp đỡ.

Thẩm Vân Tiêu nhìn cơ bắp của Vũ Đồng lại nhìn qua cái thân thể gà còi của mình không khỏi tự ti.

Không có so sánh sẽ không có đau thương mà.
Vũ Đồng cũng không để ý đến ánh nhìn của cậu, hắn vui vẻ nhìn cậu, giọng nói sang sảng mạnh mẽ.

- À, thì ra ngươi tên là Thẩm Vân Tiêu, ta có thấy ngươi lên đấu, sao ngươi cứ phải đ3o cái mặt nạ đấy làm gì vậy? Ngươi có điều gì khó nói sao?

Vũ Đồng tò mò hỏi thăm, cũng không đợi cậu trả lời câu trước trực tiếp nối câu sau.

- Ta cũng rất hứng thú với thanh kiếm của ngươi, rất có cá tính...

Sau màn giới thiệu, trọng tài hô khai trận, các tuyển thù lập tức lao vào nhau.

Vũ Đồng vẫn giữ nét tươi cười hớn hở trên mặt lao thẳng đến chỗ cậu, ánh mắt nóng rực khóa chặt trên người cậu như có thể nhìn thấu mọi chiêu thức cậu phóng ra.

Thẩm Vân Tiêu né tránh, có vẻ đấu với mấy tên trên cấp cũng khiến cậu hình thành bản năng né tránh.

Vũ Đồng thấy cậu tránh được kiếm hắn, hắn xàng trở nên hăng hái, tấn công càng là mạnh hơn vài phần lực.
Hắn quét qua tới đâu sân đấu như nối lên một tầng gió mạnh muốn cuốn cậu rớt khỏi đài.

Mấy hôm trước chưa đến lượt cậu cũng đã cho Vận Tuyết đi sửa lại.

Mặc dù chưa rút kiếm ra khỏi vỏ nhưng cũng đã cảm nhận được kiếm khi lạnh lẽo.

Nhận thấy Vận Tuyết có vẻ hưng phấn hơn thường, cậu cũng nhanh chóng phát ra đòn tấn công của mình.

Công pháp vốn tu luyện là hệ băng nên đường kiếm đi tới đâu, chỗ đấy liền hóa thành một tầng băng mỏng trơn trượt.

Vũ Đồng cũng không vì thế mà sợ, hắn dậm chân mạnh làm lớp băng mỏng vỡ vụn, kiếm khí càng là áp đảo đến trước cậu.

Thẩm Vân Tiêu thấy kiếm của hắn đến mình liên tục không dứt đành dứt khoát đánh nhanh thắng nhanh.

Dồn linh khí vào mũi kiếm, nơi mũi kiếm như tạo nên một tầng băng tuyết dày đặc, vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn đâm thẳng đến Vũ Đồng.
Hắn lấy kiếm chắn ngang ngực mình, mũi kiếm của cậu đâm thẳng vào thanh kiếm, hai loại kiếm khí liên ục đánh vào nhau ken két đến ghê tai.

Thẩm Vân Tiêu lợi dụng Vũ Đồng chỉ chú ý đến đường kiếm của cậu mà không biết dưới chấn hắn băng đã tan, sàn đấu đầy nước vô cùng trơn trượt.

Mượn thế Thẩm Vân Tiêu liền tùy cơ ứng biến ra một chiêu giả lập, lập tức Vũ Đồng không rút kịp chiêu thức đỡ đòn, dưới chân lại tron trượt trực tiếp đẩy hắn văng ra khỏi sân đấu.

- Đã nhường rồi.

Thẩm Vân Tiêu sau khi nghe được tiếng hô kết thúc liền xuống đỡ Vũ Đồng dậy, hắn cũng không có vẻ gì là bực tức, lại cang hăng hái tiếp thu.

- Lần sau gặp lại ta nhất định sẽ thắng.

Trận đấu của Ngải Tắc Trạch diễn ra hơi chật vật một chút nhưng vẫn khá suôn sẻ.
Hắn vẫn dùng phù trú như bình thường, đối thủ của hắn cũng phòng bị hơn, không để trúng ám chiêu buộc Ngải Tắc Trạch phải rút kiếm.

Ngải Tắc Trạch mặc dù không chăn chỉ tu luyện nhưng chiêu thức của hắn rất nhanh và chuẩn xác, từng động tác dồn đối thủ vào đường cùng.

Tuy bị thương một vài chỗ nhưng vẫn rất hăng hái mong chờ đối thủ tiếp theo của mình.

Trận đấu của cậu và Ngải Tắc Trạch còn đỡ, Tâm Liên sư tỷ vừa lên sân đã lập tức cho đối thủ của mình nằm bẹp dưới đài trong một chiêu, nếu ai không biết còn thật sự nghĩ nhà hắn đắc rọi gì với sử tỷ nữa.

Tâm Liên lại không để ý như vậy, trong đầu cô bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh đấu xong rồi sớm quay về với bảo bối này cô thôi.

Những người thắng trận sẽ vào vòng trong đấu với những người thắng trận của các trận khác.
Thẩm Vân Tiêu bốc thăm chỉ cầu mình rút thăm vào giấy vạch có thể một phát được vào vòng tiếp theo mà thôi.

Chỉ tiếc là thần may mắn vẫn không độ cậu, vận may lại ngồi trên đầu Ngải Tắc Trạch, một lần vào thẳng cường trong.

Thẩm Vân Tiêu thật không thể giữ được bình tĩnh, ánh mắt sát khí bừng bừng nhìn vào Ngải Tắc Trạch như muốn băm đôi sẻ nửa hắn ra vậy.

-------------------Ngoại truyện-----------------------

Ngải Tắc Trạch cầm tờ giấy trên tay mà rùng mình: ta cũng đâu phải cố ý ༎ຶ‿༎ຶ.