Không biết có phải ngồi trên đống vàng khó ngủ hay không mà cả đêm cậu không tài nào chợp mắt nổi.
Tạ sư huynh tĩnh tọa ở bên cạnh, khuôn mặt không cười toát lên nét hơi lạnh lùng, đôi mắt nhắm nghiền, vai rộng, eo thon, nếu như ở hiện đại chắc chắn sẽ là một minh tinh.
Thẩm Vân Tiêu không ngủ được liền đi ra bên ngoài, ánh trăng khuyết mờ ảo treo trên nền trời phủ xuống bóng cây lên trước nhà.
Tán cây cao rộng che rợp cả một góc, dưới gốc trồng Nam Chi hoa, hoa trưởng thành cũng chỉ bằng một gang tay.
Thân hoa xanh lam, mặt dưới của lá lại như bầu trời đêm, tím huyền, đầy sao mọc thành từng cụm như bầu trời nhỏ lấp ló sau tán lá.
Hoa cũng không rực rỡ, màu lam nhạt trải đều trên từng cánh nhẹ nhàng thanh khiết.
Hoa cũng có thể giúp thức hải ổn định, tâm thức thả lỏng, rất thoải mái để tu tập.
Thẩm Vân Tiêu nằm trên nóc nhà, trong đầu trống rỗng không biết nên làm gì, chỉ có thể nhìn ngắm ánh trăng sáng.
Cậu thầm cảm thán, vậy mà chớp mắt cậu đã vào Lam Đình tông được năm tháng rồi, mọi thứ chả giống thật chút nào, cứ như là cậu đang mơ một giấc mộng dài vậy.
Thẩm Vân Tiêu ôm Vận Tuyết vẫn chưa tháo vỏ thì thầm.
- Vận Tuyết a, Vân Tuyết, giá như ta không vô dụng như thế này thì tốt biết bao.
Vận Tuyết chỉ im lặng nằm trong lồng ngực Thẩm Vân Tiêu như đang lắng nghe mọi tâm tình của cậu.
Sang hôm sau, khi cậu vẫn đang chìm trong giấc ngủ say nồng đã bị giọng nói như muốn dỡ nhà của Ngải Tắc Trạch đánh thức.
- Thẩm Vân Tiêu, mau dậy đi, ngươi nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi mà vẫn còn ngủ vậy.
Ngải Tắc Trạch không nhân từ lấy một chút nào bịt mũi, bịt miệng cậu khiến cậu không muốn tỉnh cũng phải tỉnh lại.
Thẩm Vân Tiêu mở mắt ra thấy trời vẫn còn chưa sáng hẳn, cậu nhớ là Đấu Trường đài tổ chức vào giờ Thìn mà, bây giờ còn chưa đến giờ Mão nữa.
Mặc dù cậu không có thói gắt ngủ nhưng mà bị cái tên này đánh thức thêm vài lần nữa chắc chắn sẽ hình thành mất.
- Lão Tiêu, mau dậy đi, mau dậy luyện tập cùng ta đi mà.
Đây là lân đầu tiên cậu thấy Ngải Tắc Trạch dậy sớm như này, quả đúng là bất ngờ thật.
Máy móc thay y phục cậu mới để ý thấy Tạ sư huynh đã rời giường, chăn gối gọn gẽ xếp ở cuối giường.
Lại nhìn qua giường mình, cả một nửa chăn rơi hẳn xuống đất, đành phải đảm đang đi gấp lại toàn bộ mới ra ngoài.
Quả thực Đấu Trường đài quy tụ thật nhiều tu sĩ, mới sáng sớm như vậy đã có không ít người ra ngoài luyện tập rồi.
Người dùng đao, người dùng thương, người lại vác nguyên cái chùy to lớn, quả thật là dọa người.
- Lũ ngu xuẩn.
Bên cạnh là một nữ nhân thân váy đỏ rực rỡ, khuôn mặt tinh xảo, đuôi mắt hơi xếch lên càng làm cho khí chất bên ngoài càng kiêu ngạo.
Quả thật là xinh đẹp đến hút mọi tầm mắt.
Nữ nhân nhìn đám người múa may trước khi lên đài cười khinh bỉ không hề che giấu chút châm biếm ở trong mắt.
Lũ ngu xuẩn tự bày lưng cho người ta chém nàng không có hứng thú.
Đôi mắt dừng trên người nam nhân mặc lam phục, thân người kia cao ráo, bước chân như đạp trên không khí vô cùng nhẹ nhàng.
Tay áo dài bay trong gió, khuôn mặt ôn hòa càng làm cho khí chất thêm xuất trần.
Thẩm Vân Tiêu nhận ra ngay người nữ nhân đang nhìn là Tạ sư huynh của mình*, không khỏi cười bất đắc dĩ.
Nam chính có khác, rất là thu hút nữ nhân xung quanh mà.
- Tên kì dị, ngươi nhìn cái gì?
Nữ nhân nhìn qua, cô hếch mặt lên cao như để lỗ mùi hương lên trời vậy.
- Ta đâu có nhìn cô.
- Ngươi rõ ràng có nhìn ta.
Cô nàng kiêu ngạo nhìn cậu phán.
- Cô không nhìn ta sao biết ta nhìn cô.
- Ngươi...
Trác Tịnh Miên từ nhỏ đã bị sủng đến kiêu ngạo, lần đầu tiên bị cãi lại khiến cô tức điên lên.
Thẩm Vân Tiêu cũng không để ý đến cô nàng đang tức muốn xì khói bước vào hàng.
Sau thời gian một chén trà, mọi người cuối cùng cũng xếp hàng đông đủ, các trưởng bối cũng đã an tọa.
Sau bài phát biểu dài dòng không có hồi kết như lúc vẫn còn đi học, cuối cùng thì cuộc thi cũng bắt đầu.
Năm nay số lượng người tham gia còn nhiều gấp đôi năm ngoái cho thấy cuộc thi này mang tính chất quyết định rất lớn.
Lam Đình tông đến hai vị phong chủ của Thượng Hỏa phong và Trúc Quỳnh phong.
Gia chủ Cố gia là một vị nam nhân hiền hậu, khuôn mặt chất phác không có gì nổi bật.
Hạo U Cốc là hai vị nữ tử xinh đẹp, dáng người thướt tha ngồi ở vị trí của mình.
Số người năm nay rất đông nên sẽ diễn ra đợt tự loại.
Nghĩa là tất cả các thí sinh sẽ cùng lên đài, người nào bị rơi khỏi sân trước sẽ bị loại đầu tiên.
Sân đấu rất rộng, có thể chứa đến mười mấy vạn người, số người ở đây cũng chỉ đến mấy vạn, bước lên vẫn khá rộng rãi.
- Bắt đầu.
Tiếng hô hồn hậu chứa cả linh lực truyền khắp sân đấu làm không khí càng thêm khí thế.
Nhanh chóng rất nhiều người bị hạ liền rơi xuống đài tiếc nuối bỏ lên hàng khán giả.
Thẩm Vân Tiêu cũng là mục tiêu bị nhắm tới, là người kì dị nhất tất nhiên bị nhắm tới ngay lúc đầu.
Nhưng chả mấy chốc cũng chả ai dám đến chỗ cậu.
Lúc đầu cậu cũng có hơi lo lắng sợ mình không đánh lại được nhưng tu vi của mấy người đi đến cũng không cao, Vận Tuyết toát ra khí lạnh toàn sân, không phải đấu quá nhiều đỡ tốn sức.
Sân đấu muôn hình muôn vẻ, người được tham gia vào chỉ có thể từ nguyên anh trở xuống, nên một phần dựa vào hên sui, một phần lại dựa vào thực chiến.
Sân đấu vô cùng ồn ào, trên sân luôn có ngọn lửa thổi bùng lên cao đến cả thước như muốn đem mọi thứ thiêu rụi.
Trác Tịnh Miên tức tối, liên tục tấn công để xả giận khiến chỗ cô đứng nóng rực lên không ai dám lại gần.
Số người trong lôi đài giảm đi nhanh chóng, đến khi còn lại 1000 người liền kết thúc.
Lam Đình tông vẫn chưa bị loại lấy một người, mọi người đều vô cùng cao hứng nhất là Ngải Tắc Trạch, một đường trở về liền nói không ngừng.
Không ít môn phái nhỏ tham gia bị loại gần hết nhưng cũng không thất vọng, xem như là lấy kinh nghiệm vẫn quyết định ở lại.
Đợt đấu lượt hai hoàn toàn dựa vào bốc thăm, số trận đấu diễn ra vào ngày hôm sau cũng không có người trong tông nên mọi người đều trở về nghỉ ngơi.
-------------------ngoại truyện-----------------------
Tạ Quân Lẫm đọc đi đọc lại một câu: "Tạ sư huynh của mình"....* cười gian.