Thẩm Vân Tiêu né được nhưng cũng đã bị phát hiện.
- Sư đệ.
Tâm Liên tức tối chạy đến, khuôn mặt đen ngòm vì bị cái tên ma tu trước mặt xé mất một mảnh y phục Thu Nhi may.
Nếu không phải tu vi của hắn cao hơn cô, cô nhất định sẽ đánh hắn thành đầu heo, xuống địa ngục Diêm vương cũng không nhận ra.
- Tâm Liên sư tỷ, tỷ có sao không? Tạ sư huynh đâu?
Không kịp đợi Tâm Liên giải thích, tên ma tu phóng đến chém một đường khiến cây cối xung quanh khô héo trong nháy mắt.
- Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ha ha.
Hắn cười lên càng làm cho bộ mặt chuột của hắn càng thêm ghê tởm.
Đôi mắt tinh ranh lướt qua người cậu.
- Không tệ, cũng là kim đan, có thể trở thành thuốc của ta, ta cũng ngán mấy tên luyện khí kì lắm rồi.
Nói rồi hắn liền xông về phía trước tấn công.
- Uỳnh!!
Mặt đất như bị cái gì đập trúng rung lắc giữ dội làm chệch đạo ma khi của tên ma tu.
Nhân cơ hội, Tâm Liên vòng qua sau người hắn chém một kiếm, lưỡi kiếm mềm mảnh rời khỏi eo, lập tức phóng thích như con rắn độc.
Đạo kiếm khí như những con rắn linh hoạt cắt lên người tên ma tu vô số vết thương lớn nhỏ, vô cùng đáng sợ.
- Chết tiệt, các ngươi đều làm thuốc của ta đi.
Tên ma tu không nghĩ mình sẽ bị phản công, hắn tức điên lên gầm rú, chiêu thức càng lúc càng hung hiểm.
Thực lực khiến kim đan đại viên mãn còn chật vật thì Thẩm Vân Tiêu chả là cái tép riu gì.
Cậu chật vật né tránh nhưng vẫn không tránh hết được toàn bộ, Vận Tuyết trong tay khó chịu gầm rú lên từng tiếng lạnh lẽo.
Cậu thả lỏng theo Vận Tuyết mà hành động, thân kiếm dù chưa rút ra khỏi vỏ vẫn toát ra một tầng khí lạnh lẽo xông thảng về phía ma tu.
Tâm Liên tiến lên hỗ trợ dồn tên ma tu lại, Vận Tuyết chém qua chỗ nào chỗ đấy liền kết lên một tầng băng mỏng, nhưng chỉ cần cán qua liền vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Tên ma tu biết mình không ổn, kiếm của nữ nhân khiến vết thương của hắn không thể khép miệng được, của tên kia lại khiến kinh mạch của hắn đóng băng.
Chết tiệt, hắn phải nhanh chóng chạy khỏi đây thôi.
Hắn nghĩ vậy liền hóa kình thành đoàn hắc vụ toan chạy trốn, liền một đạo kiếm khí màu tím đen lao tới chém thẳng vào đoàn hắc vụ, tên ma tu cũng không ý thức được liền chết.
- Tạ sư huynh.
Sau tiếng gọi của Tâm Liên, thân ảnh chững chạc, trầm ổn vén lá tiến ra, khuôn mặt vẫn nở nụ cười như mọi khi không có lấy một tia chật vật.
- Sư huynh, chuyện này là sao?
Thẩm Vân Tiêu thấy Tạ Quân Lẫm liền đi lên hỏi.
Nhưng chứ kịp biết đáp án, cậu và cả Tâm Liên liền bị xách lên thuyền phù đi thẳng đến Cố gia.
Tâm Liên bị xách lên không thấy gì lạ đi vào trong thay y phục rồi tĩnh tọa.
Tạ Quân Lẫm ngồi bên ngoài giúp Thẩm Vân Tiêu sử lí ma khí trên miệng vết thương.
- Đệ đã ở dưới Vạn Linh kiếm nửa tháng rồi, trước khi đệ lên có mấy tên ma tu tới kiếm chuyện nên chỉ tiện tay xử lí chúng thôi.
Tạ Quân Lẫm hời hợt nói xử lí hai tên nguyên anh kì như ăn cớm uống nước, dễ dàng đến không hiểu nổi.
Thẩm Vân Tiêu: cái gì? Nửa tháng, không lâu đến vậy chứ?
-Ở dưới đấy không có khái niệm thời gian nên đệ không biết cũng phải.
Thẩm Vân Tiêu thầm ghen tị với Tạ Quân Lẫm, cậu nhớ không lầm thì Tạ sư huynh chỉ cần một tuần đã có thể lấy Diễm Tinh lên rồi.
Quả là không so sánh sẽ không có đau thương mà.
- Nếu đệ lên chậm một chút nữa thôi có thể chúng ta sẽ mất cơ hội tham gia Đấu Trường đài mất.
Thẩm Vân Tiêu thầm thấy may mắn, cũng có phần hy vọng gặp được vị đại sư kia, mong hắn có thể thu phục được cái pháp trượng kia.
Ba người chỉ cần đến muộn một canh giờ nữa thôi liền không thể tham gia được rồi.
Làm thủ tục đăng kí xong, Thẩm Vân Tiêu không khỏi ngẩn người với kích thước của Cố gia.
Đây đâu phải nơi ở của một gia tộc, mà là cả một thành phố chứ đùa.
Của chính Cỗ gia vỗ cùng rộng lớn đón tiếp vô số tu sĩ tham gia.
Nền gạch giống như được tráng men xám sáng bóng, tường được xây dựng như trong cung chỉ tiếc là màu nâu.
Đường đi cũng rất rộng, có thể để hai cỗ xe ngựa cùng đi qua.
- Mời ba vị.
Người hầu ở đây mặc trang phục màu xanh xám đồng nhất, cư xử lễ phép, cùng kính dù với bất kì ai.
Ba người nhanh chóng đi theo, Thẩm Vân Tiêu không ngừng cảm thán về độ xa hoa của Cố gia.
Đệ tử của Lam Đình tông cư trú ở phía Nam thượng phòng, cứ hai người một phòng, tổng Lam Đình tông đến 50 đệ tử, chưa tính các môn phái khác và các tu sĩ tự do, Thẩm Vân Tiêu trợn mắt kinh ngạc cảm thán x2.
Vì ba người là người cuối cùng nên cậu với Tạ Quân Lẫm phân vào chung một phòng, Tâm Liên thì có vị sư tỷ khác giữ chỗ cho rồi.
Vừa bước vào trong viện liền thấy một cái cây hoa lê to đùng trước mắt, tán xanh rờn đung đưa trong gió.
Sân viện cũng chả phải trống không, dược thảo ở đây cứ như mớ rau bán rẻ hai đồng một mớ, trồng khắp trong viện, chỉ cần hít một ngụm, linh khí thoang thoảng liền căng tràn trong phổi.
Bên trong nhà chiếu sáng hoàn toàn bằng linh thạch quang sắc, trong kê hai cái giường gỗ đào điêu khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết, nào là cái án, giá sách, bình cổ, chậu cây...vân vân và mây mây.
Thẩm Vân Tiêu bị mấy đống đồ quý giá này làm cho lóa mắt như bị chọt mù luôn vậy, cảm thán x3, quá giàu, quá mức giàu rồi.
---------------------------Ngoại truyện---------------------------
Thẩm Vân Tiêu nhìn đống đồ quý hiếm mắt sáng rực như hai cái đèn pha ô tô.
Tạ Quân Lẫm: Ta còn giàu hơn thế nữa, sau này của đệ tất.