Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 48




Thế giới song song, đời thứ hai của Chu Viễn ( là Chu Viễn trong sách gốc cùng Tô Cẩm kết hôn mười ba năm sau đó ly hôn) xuyên đến thế giới của Khưu Bạch.

Chênh nhau 19 tuổi.

°°°     Trên tầng cao nhất của tòa nhà, văn phòng hình bán nguyệt khổng lồ được trang trí đơn giản với ba màu đen, trắng và xám, giống như chủ nhân của nó, lạnh nhạt khô khan.          "Brừ—" Âm thanh rung động phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng làm việc, một bàn tay với khớp xương rõ ràng nhấc điện thoại khỏi bàn rồi trượt lên.          [Chú Chu, hôm nay chú có rảnh không? Em muốn ăn cơm cùng chú.]           [Chú thỏ ló đầu.jpg]    

Thông báo ở trên WeChat này chỉ có hai từ - Nhóc con. 

 Chủ nhân điện thoại còn chưa kịp rep lại đã bị tiếng gõ cửa đánh gãy.          "Vào đi." Giọng nói trầm thấp bình tĩnh vang lên.          Trợ lý Lý đẩy cửa tiến vào, nhìn người đàn ông sau bàn làm việc.    

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám sắt thẳng tắp, mái tóc được chải ngược tỉ mỉ, lộ ra vầng trán đầy đặn trơn bóng. Dưới hàng lông mày đen rậm là một đôi mắt phượng dài và hẹp, theo lý thuyết thì ánh mắt này nên ác liệt hoặc quyến rũ.     Nhưng đôi mắt của người đàn ông đang khép hờ, khí thế trên người bị lực khống chế cực mạnh khống chế sạch sẽ, nhìn trầm ổn bình tĩnh, không có một tia dao động.          Nhưng càng như vậy càng khiến người ta kinh hãi, ai biết được ngọn núi lửa này sẽ phun trào vào lúc nào.          Trợ lý Lý trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt chỉ liếc mắt một cái liền lập tức cúi đầu đứng im ở trước bàn làm việc. Hơi khom lưng, hai tay đưa một phần văn kiện cho người đàn ông.         "Chu tổng, đây là tình hình lợi nhuận tháng này của công ty, mời ngài xem qua."          Chu Viễn liếc nhìn mấy lần, sau đó kí tên xuống cuối trang.          "Làm rất tốt, hôm nay cho mọi người về sớm nghỉ ngơi đi."          Trợ lý Lý gật đầu trả lời, trong lòng không chút gợn sóng nào. Hắn là trợ lý, ngoại trừ công việc, sinh hoạt hằng ngày của ông chủ đều do một tay hắn xử lý, người khác có thể nghỉ ngơi, nhưng hắn lại không có kỳ nghỉ nào.         Hắn nhận lại văn kiện chuẩn bị xoay người, lại nghe Chu Viễn nói: "Cậu cũng trở về đi, hôm nay không cần đi cùng tôi."         Niềm vui bất ngờ! Trợ lý Lý vui vẻ đến nỗi muốn xoay vòng tại chỗ, có trời mới biết hắn đã bao lâu chưa từng được tan làm đúng giờ, nếu còn tiếp tục như vậy nữa chắc bạn gái sẽ bỏ hắn đi mất.         Nhưng vui thì vui đó, độ chuyên nghiệp của trợ lý Lý vẫn rất mạnh.         Hắn lấy điện thoại ra liếc qua bản ghi nhớ, hỏi: "Chu tổng, người phụ trách 'Hoài Nguyệt' có gọi điện đến, nói đêm nay có buổi biểu diễn dạy trói buộc bằng dây thừng, hỏi ngài có muốn đến xem không."      Chu Viễn trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói: "Không đến, tôi có sắp xếp khác."        "Được, có cần tôi chuẩn bị tài xế cho ngài không?"

"Không cần, tôi tự lái xe."          Trợ lý Lý gật đầu, trước khi đóng cửa lại, nói với Chu Viễn một câu: "Chúc ngài giáng sinh vui vẻ."       Chu Viễn lúc này mới nhớ hôm nay là lễ giáng sinh, anh đến thế giới này đã ba năm, nhưng vẫn không thể thích ứng được thói quen ngày lễ của người dân nơi đây.         Anh đi tới trước cửa sổ sát đất, ngửa đầu nhìn bầu trời xám đậm, quan sát bên dưới xe cộ như nước, dòng người vội vã. Hai bên đường đều là các cửa hàng muôn màu rực rỡ, ở cửa đều có cây thông Noel không cao thì thấp, bên trên còn trang trí đủ loại đèn màu và hộp quà.          Thế giới này phát triển quá nhanh, lúc anh vừa mới tới, nơi này vẫn còn là một mớ hỗn độn. Nhưng chỉ sau ba năm, các tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, các trung tâm mua sắm và nhà hàng mọc lên khắp nơi, làm nơi này nghiễm nhiên trở thành tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố.     Anh cũng tốn không ít sức lực cùng tâm huyết mới tại nơi này sáng lập một vị trí thuộc về mình.    

"Brừ ——" điện thoại lại rung lên.        [Chia sẻ vị trí.]

[Chú Chu, vị trí em phát qua cho chú rồi, nhất định chú phải tới nha.]         Chu Viễn mặt không thay đổi nhìn điện thoại, hồi lâu mới xoa mi tâm, bất lực thở dài, cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.

Trong phòng khách của nhà hàng tư nhân, Khưu Bạch ngồi vào bàn, cầm điện thoại di động lo lắng chờ đợi câu trả lời.    "Đinh——" Chuông điện thoại vang lên, Khưu Bạch vội vàng mở WeChat lên, lại thấy đó là cuộc gọi video của anh trai mình.   

"Tiểu Bạch, đang ăn cơm với bạn hả em?" Người đàn ông ở phía bên kia màn hình vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy em trai mình, anh ta vẫn nở một nụ cười ôn nhu.

Nhà hàng tư nhân mà Khưu Bạch đến có hệ thống thành viên, cậu chỉ cần quẹt thẻ của anh trai là đã có thể đặt chỗ riêng, không ngờ ngay khi vừa ngồi xuống, tin nhắn đã được gửi đến.      Khưu Bạch gật gật đầu, "Có hẹn... Một người bạn ạ."          Cậu có vẻ hơi không dễ chịu khi nói về người bạn kia, cậu không biết người đó có coi cậu là bạn không, với tính cách của người đó, có lẽ chỉ coi cậu như một đứa nhỏ.     Khưu Trừng nhạy bén nhận ra biến hoá của em trai, đang muốn truy hỏi. Thư ký đẩy cửa bước vào với vẻ mặt lo lắng, anh không thể làm gì khác hơn là phải giải quyết mọi việc trước.          Sau khi cúp điện thoại, Khưu Bạch thở phào nhẹ nhõm, trong mắt anh hai cậu vẫn luôn không giấu nổi được gì, nếu hỏi thêm vài câu nữa, nhất định sẽ bị lộ bí mật mất.     Cậu vuốt điện thoại, mở hộp trò chuyện trên cùng, phía trên có ghi chú là 'Ông già' với trái tim màu tím đằng sau.          Trượt xuống làm mới, không có tin tức gì. Lại làm mới, vẫn không có.          Khưu Bạch ủ rũ hạ khoé miệng, xem ra hôm nay lại thất bại rồi.        Đúng, là "lại".          Cậu đã hẹn Chu Viễn nửa tháng rồi, mỗi lần nhận được câu trả lời đều là "Không rảnh", "Bận việc", cậu thật sự hoài nghi tâm tư của mình có phải đã bị nhìn ra rồi không, cho nên Chu Viễn mới trốn tránh cậu.         Khưu Bạch có chút khó chịu, cậu chưa từng thích một người như vậy, cậu đã thích Chu Viễn khi lần đầu gặp anh lúc đến công ty cùng anh hai rồi.     Thích đến nỗi ban ngày lên lớp cũng nhớ, ban đêm nằm mơ cũng thấy. Cậu thường xuyên mơ thấy hai người triền miên trong căn phòng nhỏ, giường đất ấm áp, thân nhiệt nóng bỏng, ánh đèn màu vàng cam và tiếng thở dốc trầm thấp khêu gợi, vừa tối tăm vừa mơ hồ.      Mỗi khi ngủ dậy, quần cậu đều dính bết, chỉ riêng tháng này thôi, cậu đã ném không dưới mười cái quần lót rồi!    Cửa phòng khách bị đẩy ra, Khưu Bạch lập tức vui mừng ngẩng đầu nhìn qua.

Người đàn ông khoác một chiếc áo khoác đen, toàn thân toát ra khí lạnh, lông mày như nhuốm màu sương gió, trông lạnh lùng xa cách, khắc chế và ảm đạm.     Chu Viễn gật đầu với người phục vụ, chờ người phục vụ đi ra ngoài đóng cửa lại, anh mới nhướng mi nhìn người thanh niên đang ngồi trước mặt.          Không, có lẽ nói đó là một thiếu niên thì hơi quá, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ vừa mới lớn mà thôi.

Anh bước đến bàn, cởi áo khoác khoát ra sau ghế, ngồi xuống hỏi: "Em gọi món chưa?"          “A, em mới gọi một ít.” Khưu Bạch sững sờ một lúc mới phản ứng lại, vội vàng đưa thực đơn, “Em không biết chú thích ăn gì, chú xem thực đơn thử có muốn gọi thêm món nào không."       Chu Viễn nhận thực đơn nhìn qua hai lần, "Ừm, ăn mấy món này đi, tôi không phải người kén ăn."      Đôi mắt Khưu Bạch dán chặt vào lòng bàn tay đang lướt qua của người đàn ông, trên đó có rất nhiều vết sẹo nhỏ và một lớp vết chai, cực kỳ không phù hợp với địa vị quyền cao chức trọng của anh.       Cậu đoán, người đàn ông này có lẽ phải chịu khổ không ít trong nhiều năm.          Chu Viễn gõ ngón tay lên bàn đánh thức cậu khỏi dòng suy nghĩ miên man, "Ở trường học sao rồi?"     "Rất tốt ạ." Khưu Bạch nói, nhận thấy câu này có chút qua loa, vội vàng nói thêm: "Mấy ngày nay thi cuối kỳ, cũng sắp nghỉ lễ rồi."        Chu Viễn gật đầu, giọng điệu có phần nghiêm túc nói: "Nhất định phải chăm chỉ học tập, trong kỳ thi nên chuẩn bị và ôn tập kỹ càng."          Khưu Bạch nghe vậy liền muốn tự tát bản thân một cái, thi tốt thì không sao, lỡ để lại ấn tượng xấu về sự ngu dốt của mình cho người đàn ông biết thì sao đây.      "Em, điểm của em vẫn có thể..." Khưu Bạch muốn cứu vớt, nhưng càng nói, cậu càng trở nên thiếu tự tin. "Thực ra, các giáo sư đều đã nhắc nhở trọng tâm bài thi rồi ạ."          Thiếu niên cúi đầu thì thào nói: "Chỉ cần em thi đậu là được, dù sao nhà em cũng không có ai quan tâm em."          Chu Viễn cau mày, nghiêm nghị nói: "Việc học là việc của chính mình, không nên để ý tới người khác."          Anh rất nghiêm khắc nói câu này, như thể học tập trong mắt anh là một chuyện rất quan trọng, nhưng điều đó khiến Khưu Bạch hơi ngạc nhiên.          "Em biết rồi, lúc về em sẽ chăm chỉ học tập, nhất định sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi!"          Khưu Bạch không biết tại sao cậu muốn hứa với Chu Viễn điều này, nhưng đó là những gì cậu đã làm. Nhìn thấy lông mày của người đàn ông giãn ra, cậu cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.       Đúng lúc này, người phục vụ dọn món ăn vào.          Cách người đàn ông ăn không hề thanh lịch, anh cũng chả quan tâm đến chuyện tế nhị là phải lau miệng sau khi ăn một miếng rau. Anh cúi đầu cứ miệng lớn mà ăn, rất tùy ý, nhưng không khiến người ta cảm thấy thô lỗ, chỉ cảm thấy anh đang ăn rất ngon lành.     Khưu Bạch cảm thấy nếu mình cứ nhìn anh ăn như vậy, cậu cũng có thể ăn nhiều thêm một bát cơm.          Hai người gọi bốn món, không một chút lãng phí ăn sạch bách.    

Chu Viễn gọi phục vụ tới tính tiền, nhưng được báo đã được thanh toán trước rồi. Vì vậy cầm áo khoác lên nói với Khưu Bạch: "Đi thôi, tôi đưa em về trường."       Khưu Bạch lúc này mới nhớ tới mình muốn tỏ tình với Chu Viễn, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông, thế nào cũng không nói ra miệng được.           Ngồi trên xe, Khưu Bạch hết lần này đến lần khác muốn mở miệng, nhưng lại kiềm chế lại, mãi đến tận khi xe dừng ở cổng trường.          Chu Viễn nói: "Xuống xe đi, về rồi học hành cho tốt."        Khưu Bạch không nhúc nhích, lần này còn không tỏ tình, thì không biết lúc nào có thể gặp được Chu Viễn nữa.          Hai tay cậu đan chặt vào nhau, hít sâu một hơi, buột miệng nói: "Chú Chu, em..."         "Về đi." Chu Viễn hình như đã biết cậu muốn nói gì, không chút lưu tình ngắt lời cậu, "Không cần nói lời không thích hợp."          "Chu Viễn!" Khưu Bạch cuống lên, gọi thẳng tên người đàn ông, "Làm sao chú biết không thích hợp, em thích chú, cực kỳ thích chú!"          Bên trong xe mờ mịt, nửa khuôn mặt Chu Viễn ẩn hiện trong bóng tối, hàng mi rũ xuống che đi mọi cảm xúc của anh.          Trong xe im lặng, chỉ có hơi thở của Khưu Bạch hơi gấp gáp, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Chu Viễn, nhưng lại sợ phá vỡ bầu không khí này sẽ nhận lại kết quả không tốt.          Một lúc lâu sau, Chu Viễn cười khẽ một tiếng, dựa vào trên ghế xe, chậm rãi nói: "Thích tôi? Em thích tôi cái gì?"          "Em thích chú, chú vừa đẹp trai vừa trưởng thành ..." Khưu Bạch vắt óc suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được từ nào khác. Nhưng mọi thứ về Chu Viễn đều có một sức hút chết người đối với cậu như ma túy, và điều cậu thích là mọi thứ về con người này.     Vì vậy cậu lấy hết can đảm, lớn tiếng nói: "Thích chính là thích, sao có thể liệt kê một, hai, ba được! Em vừa thích chú, đã muốn yêu đương với chú rồi!"         “Ha.” Chu Viễn cười nhẹ, tựa hồ cảm thấy thích thú trước sự ngây thơ của Khưu Bạch.          "Không phiền nếu tôi hút thuốc chứ?"

"A, không phiền ạ." Khưu Bạch bị anh đột ngột nói sang chuyện khác làm cho bối rối.          Chu Viễn mở ngăn kéo xe, lấy điếu thuốc từ trong đó ra.              "Phù", ngọn lửa sáng lên.         Chu Viễn hít một hơi thật sâu, dùng tay phải kéo mạnh cà vạt, kéo ra một khoảng hở ở cổ áo, để lộ ra quả táo của Adam và xương quai xanh rõ ràng.     Đây là lần đầu tiên Khưu Bạch nhìn thấy Chu Viễn hút thuốc, cảm thấy cực kỳ gợi cảm, nhất thời có chút ngây người.      Làn khói từ từ bốc lên, bao phủ toàn bộ khuôn mặt của Chu Viễn.          "Tôi 37." Chu Viễn nhẹ giọng, "Em nói tôi nhìn rất đẹp, khuôn mặt này của tôi còn có thể đẹp bao lâu nữa? Năm năm? Mười năm?"          Không đợi Khưu Bạch phản bác, liền nói thêm: "Em mới 18 tuổi, vừa mới thành niên, tôi ở tuổi này có thể làm cha của em đấy. Em yêu tôi, người khác nghĩ như thế nào? Nói em tìm cha cho mình à? "          “Em không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, em chỉ quan tâm chú.” Khưu Bạch nắm chặt tay, nghiêm túc nói.          Chu Viễn chuyển điếu thuốc sang gạt tàn, gẩy tàn thuốc lá xuống, rồi kẹp giữa môi anh hít một hơi nữa.          Những vòng khói xám bốc lên rồi biến mất.          “Được rồi, nói cho tôi biết.” Chu Viễn liếm chân răng, bóp nát tàn thuốc trong gạt tàn, sau đó thả một quả bom xuống.       "Tôi là Dom, em có thể chấp nhận không?" 

____________

Tác giả có lời muốn nói:     Mình viết truyện này ngay trước khi Noel kết thúc, thật ra nội dung cũng đã được lên ý tưởng rồi, truyện sẽ rất dài, đến khi kết thúc chính văn, chương sau của phiên ngoại dự kiến sẽ drop vào ngày tết.          Mình đọc hết comment của các bé rồi, rất xúc động, cũng đã nghĩ thông, chủng điền văn có viết thêm vả mặt ngược tra, cũng nên có thêm chi tiết lấy nước mắt người đọc. Mình sẽ cố gắng hết sức, các bạn cũng phải cố gắng hết sức nha! Yêu các bạn!    

__________

Editor cũng có lời muốn nói:

Thật ra có mấy chương PN đã bắt đầu từ sau chương 32 rồi, nhưng mình đẩy tới sau cùng để các bạn theo dõi mạch truyện chính không bị ngắt quãng.

Các bạn cũng thấy đó, mạch truyện của thế giới song song hoàn toàn khác với thế giới chính truyện.

Hai người Chu Viễn và Khưu Bạch lần nữa làm quen, bắt đầu một mối quan hệ khác với nhau mà.

Còn cách nhau 19 tuổi :)))

Xưng hô "chú-em" luôn :))

Lời nói cuối cùng, mong mọi người ủng hộ 8 chương phiên ngoại này ( ˘ ³˘)♥( ˘ ³˘)♥