Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 49




Tác giả: Quan Mộc

Editor: Tần Nhiếp Mặc

Beta: Quá Tam Ba Bận

_______________

Phiên ngoại 2: Vượt qua đêm giao thừa.

Nội dung tiếp nối Phiên ngoại Giáng sinh     °°°          Buổi tối, ký túc xá nam.

Khưu Bạch không ngủ được ở trên giường lăn qua lộn lại, do dự mở điện thoại, kết nối wifi rồi ngựa quen đường cũ mà tìm đến web P*. Chỉ là lần này cậu chần chừ rất lâu mới đánh vào thanh tìm kiếm từ khoá "SM"

(*) Không biết web gì nữa, tui hỏi bác gg cũng không ra :((     Nhấp vào video đầu tiên có lượt thích cao nhất, trong video xuất hiện một cặp chân dài, mặc quần tây thẳng và giày mũi nhọn sáng bóng. Một trận tiếng lạch cạch vang lên, kèm theo là giọng một người đàn ông, "Lại đây."

Một thanh niên khỏa thân đang bò xuất hiện, trên mặt mắt bị bịt lại bằng bịt mắt đen, chỉ lộ mũi và cằm. Theo âm thanh phát ra, có thể thấy anh ta đang đeo một chiếc vòng da đen quanh cổ, bên trên có gắn một sợi xích kim loại, kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng leng keng.     Thanh niên bò đến chân người đàn ông quỳ thẳng, hai tay để sau lưng, hơi cúi đầu nhìn thẳng đầu gối người đàn ông.             Người đàn ông nhấc chân, dùng mũi giày chạm vào dương vật phía dưới thanh niên. Mặc dù không dùng lực nhưng người thanh niên vẫn bắt đầu run rẩy, hơi thở trở nên nặng nề hơn, bộ phận sinh dục yếu ớt dần dần cương cứng, run rẩy đứng lên.     Phần thân trên của người đàn ông không thể nhìn thấy trong video, nhưng có thể nghe thấy gã ta đang chế nhạo, sau đó gã ta dùng đế giày dùng sức mài ép thứ đó.          Thanh niên đang quỳ càng run rẩy kịch liệt hơn, lồng ngực phập phồng lên xuống nhanh chóng, hai chân run rẩy, tựa hồ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Anh ta khẽ mở miệng, phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.     Tiếng kêu như đau đớn xen lẫn vui sướng truyền vào tai Khưu Bạch, làm cậu sợ tới mức nhanh chóng vặn nhỏ âm lượng điện thoại, cho dù cậu có đeo tai nghe vào cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.        Cậu nuốt nước miếng một cái rồi tiếp tục nhìn xuống.          Dương vật cứng rắn của thanh niên vẫn đang cọ xát với đế giày của người đàn ông, cái "miệng" nhỏ nhắn ở phía trên bị kích thích tiết ra chất lỏng trong suốt, lại bị mũi giày cọ vào thân cặc, quy đầu sưng tấy bị mài đến đỏ tươi một mảnh.       Người đàn ông "chậc" một tiếng rồi chậm rãi rút chân lại.          Thanh niên có chút háo hức muốn bò tới trước để chạm vào bàn chân đó, nhưng anh ta có vẻ vì một loại quy tắc nào đó mà không dám nhúc nhích.         Cho đến khi người đàn ông cười mắng một câu, "Chó dâm, đến liếm đi."     "Cảm tạ chủ nhân!" Thanh niên thốt lên một tiếng vui sướng, nóng lòng đưa tay ra tìm tòi, nâng đôi giày của người đàn ông lên, cúi gằm mặt dụi dụi mặt trên của giày, sau đó thè lưỡi liếm ướt phần trên mặt giày vốn sạch sẽ láng bóng.          Khưu Bạch bị sốc trước hình ảnh này, mặc dù cậu không thể nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của chàng thanh niên kia, nhưng từ động tác của anh ta có thể thấy được, người này đang rất lưu luyến và hưởng thụ, là thực sự nghiện hành động liếm giày này.      Tại sao lại như vậy? Giày có gì ngon để mà liếm chứ? Vừa không ngọt, còn chưa nói trên đó có vị khuẩn nữa.          Khưu Bạch từ cấp Hai đã biết tính hướng của mình, cũng để ý tới những chuyện liên quan đến đồng tính luyến ái. Chuyện SM như vậy trong giới gay cũng thường xuyên gặp, cậu không bài xích cũng không ghét, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ cậu có nhu cầu về phương diện này.          Nhìn con cặc ướt đẫm dâm dịch của chàng thanh niên, trong đầu cậu cảm thấy trống rỗng. Loại động tác không phải đụng chạm, không phải khiêu khích, không phải âu yếm này thực sự khiến người ta cảm thấy sướng điên lên sao?     Cậu một bên nghi hoặc một bên không chớp mắt xem.          Quần tây của người đàn ông bị thanh niên cẩn thận túm trong tay, như là sợ nó bị nhăn. Một tay khác thì nâng gót giày, nghiêng đầu liếm láp đế giày.        Lớp vải mỏng màu xám sắt gợi cho Khưu Bạch nhớ đến Chu Viễn, tối nay chú ấy cũng mặc một bộ vest màu này, rộng rãi và đẹp trai, đầy vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.          Chu Viễn nói chú ấy là Dom, nếu Chu Viễn cũng đối với cậu thế này...    

Khưu Bạch không nhịn được vẽ một bức tranh trong tâm trí mình:          Chu Viễn mặc một bộ âu phục sát người ngồi trên chiếc sô pha màu đen, từ trên cao nhìn xuống cậu, trong khi cậu quỳ trên mặt đất không một mảnh vải, muốn ngẩng đầu nhìn Chu Viễn nhưng lại không dám ngẩng lên, bày ra tư thái tuyệt đối thần phục.      Cho đến khi Chu Viễn giơ chân lên, đưa mũi giày không tì vết lên miệng cậu, thấp giọng ra lệnh: "Liếm."    

A a a a a a!

Khưu Bạch bụm mặt, trốn trong ổ chăn âm thầm gào thét, không không không! Chết mất thôi, không thể nghĩ đến nó nữa!     Lật đi lật lại mấy lần trong ổ chăn, Khưu Bạch cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi, Khưu Bạch đột nhiên sững người, chậm rãi đưa tay xuống chạm vào, ngay sau đó run lên.     Xong! Trong lòng Khưu Bạch kêu gào, cậu lọt hố rồi.    

Trở thành M lẽ nào chỉ trong nháy mắt thôi sao?     Khưu Bạch khịt khịt mũi rồi nằm nghiêng, hai chân vô thức ma sát nhẹ với nhau. Cậu đưa tay nắm lấy dương vật đã cương cứng của mình di chuyển lên xuống, trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt tuấn tú và điềm tĩnh của Chu Viễn, ngón tay và đôi môi mỏng kẹp thuốc lá, còn có hầu kết gợi cảm và xương quai xanh bên dưới cổ áo mở hờ của anh.     "Ưm hưm!" Khưu Bạch cong lưng, hai tay chuyển động một hồi, rồi bắn đầy chất lỏng màu đục ra tay.     Lấy khăn ướt trên đầu giường ra lau tay và dương vật, Khưu Bạch thở hổn hển vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng của mình, nhắm mắt ngủ thiếp đi.          Ngay trước khi cậu chìm vào giấc ngủ, một suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu, nếu có thể là Sub của Chu Viễn, giống như nam thanh niên trong video kia, bị làm nhục và khống chế dường như đã trở thành điều khiến người ta phải mong chờ.     Sau khi thi xong tất cả các môn đã là ngày 30 tháng 12, Khưu Bạch thu dọn hành lý, làm thủ tục rời trường rồi trở về căn hộ nhỏ của mình.           Khưu Bạch sống một mình, vì cha mẹ cậu không thích cậu.       Không giống như những gia đình khác đứa út sẽ được ưu ái hơn, sự ra đời của cậu lại không mang lại tiếng cười cho gia đình, trái lại khiến mẹ cậu sau khi sinh xong lưu lại mầm bệnh, điều này khiến cha luôn nhất mực yêu thương mẹ lại xa cách, lạnh nhạt với cậu.     Cho đến khi cậu về nhà come out với cha mẹ vào năm cấp ba thì loại thờ ơ đó biến thành chán ghét.     Nhưng cậu cũng chẳng để ý, dù sao lúc nhỏ cậu chưa từng nhận được yêu thương, khi lớn rồi càng không ừ hử đến.     Cái nhà này chỉ có một người cậu quan tâm, chính là anh hai của cậu Khưu Trừng.     Từ khi cậu bắt đầu có ký ức, là anh hai chăm sóc cậu. Một nhóc lớn lôi kéo một nhóc nhỏ đi còn lảo đảo đến nhà trẻ, sau đó đi tới trường Tiểu học bên cạnh. Đó là hình ảnh còn sót lại trong trí nhớ của Khưu Bạch về ấm áp của người nhà.     Anh hai lớn hơn cậu tám tuổi, thận trọng, ưu tú, từ Tiểu học đến Đại học, thành tích đều là hạng nhất, là người thừa kế được cha mẹ kỳ vọng nhất. Mà cậu thì lại luôn xếp cuối trong lớp, học dở, còn cà lơ phất phơ. Thời điểm cha mẹ đang thưởng thức bằng khen của anh hai, cậu lấy ra một xấp tờ bài thi để họ ký tên, sẽ luôn khiến bọn họ tức chết, còn đổi lấy sự răn dạy nghiêm khắc.      Khi đó Khưu Bạch đối với loại trò này vẫn luôn làm không biết mệt, dùng hành vi như vậy để được cha mẹ để ý. Mãi đến tận khi anh hai nói với cậu: "Tiểu Bạch, ba mẹ không yêu em thì có anh hai yêu em, anh hai hi vọng em đừng làm những chuyện tổn thương mình như vậy nữa."       Từ đó trở đi, Khưu Bạch triệt để buông bỏ khát vọng đối với tình thương của cha mẹ, cậu có anh hai là đủ rồi.          Một trận tiếng chuông vang lên đánh gãy suy nghĩ của Khưu Bạch, là cuộc gọi video từ Khưu Trừng.           "Tiểu Bạch, em đang làm gì đó?" Giọng nói ôn nhu của Khưu Trừng truyền ra từ trong điện thoại.          Khưu Bạch một tay cầm điện thoại, một tay móc quần áo vào tủ.        "Em vừa mới về nhà, đang dọn dẹp lại phòng."           Khưu Trừng nói: "Nghỉ ngơi đi, ngày mai trở về cùng đón giao thừa."

Khưu Bạch lắc đầu, "Anh cũng biết em sẽ không về mà."       Khưu Trừng bất đắc dĩ nói: "Không phải về nhà cũ, là đến nhà của anh hai, chỉ có hai chúng ta thôi. À không, là ba chúng ta, có một người bạn của anh hai không có nơi nào để đi nên ở lại cùng đón giao thừa luôn."       "Bạn gì vậy anh?" Khưu Bạch lập tức lên tinh thần, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ là bạn gái?"         Khưu Trừng càng bất đắc dĩ, "Cái gì mà bạn gái, là nam."     "Ồ! Thì ra là bạn trai!"

"Em đừng có nói bậy, muốn ăn gì? Để anh hai làm."      Khưu Bạch do dự một chút, mím môi nói, "Anh hai, em không đi được, em, em có hẹn bạn đón giao thừa cùng nhau rồi."           Khưu Trừng nhíu mày lại, "Ai vậy? Là người bạn em hẹn ăn cơm lần trước sao?"          "Vâng, đúng thế..."   Thật vất vả mới lừa được Khưu Trừng, Khưu Bạch thở phào nhẹ nhõm, ngã người lên giường lớn, nhìn bóng đèn trên trần nhà ngây người.            Ngày đó ở trong xe. . .

"Tôi là Dom, em có thể chấp nhận không?"     Chu Viễn nói xong câu đó, Khưu Bạch liền ngây dại, cậu từng nghe qua từ này.       Từ này được lặp lại nhiều lần trong miệng Khưu Bạch, có mấy lần muốn thốt lên, muốn hỏi có phải cậu nghe lầm rồi không.        Nhưng Chu Viễn lạnh nhạt nói: "Không sai, chính là như em nghĩ."          Bốn chữ cái BDSM này đại diện cho sáu vai trò trong ba mối quan hệ, và Dom là chữ D trong DS, có nghĩa là người cai trị, đối xứng theo đó là Sub, có nghĩa là người thần phục.     Nói cách khác, Chu Viễn là một kẻ biến thái thích bạo dâm.        Nhận thức này khiến Khưu Bạch không thể lập tức tiếp nhận, cậu căn bản không tưởng tượng ra được hình ảnh Chu Viễn tay cầm roi bạo ngược người khác. Thoạt nhìn Chu Viễn trầm ổn, bình tĩnh như vậy, giống như không có gì có thể làm tâm tình anh dao động, làm sao anh có thể làm ra loại chuyện bạo lực cực đoan kia?       Chu Viễn như biết Khưu Bạch đang nghĩ gì trong đầu, anh sờ sờ hộp thuốc lá, sau đó thu tay lại. Cuối cùng hạ kính xe xuống, nhẹ hít một hơi, nhìn chăm chú vào bầu trời đen nhánh bên ngoài, mâu sắc con ngươi càng tối tăm sâu thẳm.         "Bởi vì tôi là kẻ biến thái, chỉ có thể khắc chế mới không điên lên."     

Nhìn Chu Viễn như vậy, trong lòng Khưu Bạch không hiểu sao lại đau nhói. Cậu nghĩ Chu Viễn chắc hẳn phải có rất nhiều bí mật, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp kiếm khách mang trên lưng huyết hải thâm thù, yên lặng bước đi một mình trong thế giới nhạt nhoà này.       Ngay khi ý tưởng này nảy lên, Khưu Bạch cảm thấy mình chắc bị bệnh trung nhị* rồi, nhưng cậu không thể kiềm chế suy nghĩ của mình. Vẻ ngoài của người đàn ông này là băng lãnh, lãnh đạm, mà Khưu Bạch lại cố chấp cho rằng bên trong là ánh lửa nóng hừng hực.      Chỉ cần có người có thể phá được lớp vỏ ngoài của anh, vậy thì người đó có thể có được chân thành toàn tâm của Chu Viễn.          Sự tương phản mãnh liệt như vậy đối với Khưu Bạch là sức hấp dẫn trí mạng, cho nên cậu không chút nghĩ ngợi mà nói ra một câu, "Em có thể."          Chu Viễn quay đầu lại nhìn chằm chằm Khưu Bạch.          Khưu Bạch bị ánh mắt anh nhìn đến nỗi nói lắp, "Em nói, em có thể, có thể tiếp nhận việc anh là, là Dom." Cậu cắn răng, siết chặt nắm tay, "Em có thể làm Sub của anh không?"          Chu Viễn hình như hơi kinh ngạc, anh nhường mày, khoé miệng cụp xuống, nhìn Khưu Bạch từ trên xuống dưới. Sau đó đột ngột áp sát, nhấc cằm Khưu Bạch lên, nguy hiểm nói: "Nhóc con, em biết Sub phải làm những gì không?"          Khoảng cách quá gần rồi, Khưu Bạch có thể ngửi thấy hơi thuốc lá chưa tản đi trên đầu ngón tay người đàn ông, còn có hương mộc điều tản mát ra từ người đàn ông.         Hai người gần sát vào nhau, khiến Khưu Bạch có chút mê muội. Cậu nuốt một ngụm nước miếng, trên lưng thoáng chốc nổi lên một tầng mồ hôi.          Ngón tay Chu Viễn chậm rãi di chuyển, vuốt vẻ chiếc cằm thon gọn của thanh niên, sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm con ngươi màu hổ phách của Khưu Bạch, khí tức thuộc về bề trên tràn ra.     "Em bây giờ phải quỳ xuống nói chuyện với ta."    


__________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai đã là năm mới rồi, những điều không vui ở năm nay đều dừng ở đây thôi, sang năm mọi thứ sẽ càng tốt hơn ~              __________

Editor có lời muốn nói:

Về xưng hô ở phần Phiên ngoại này tui định sẽ như vầy:

Lúc bình thường:

Chu Viễn: Tôi - Em

Khưu Bạch: Em - Chú

Lúc SM:

Chu Viễn: Ta - Em

Khưu Bạch: Em - Ngài