Editor: Endy.
Phí Hiên chưa bao giờ trải qua cảm giác được người khác theo đuổi, tạo ra sự kinh hỷ lớn đến như vậy. Lúc hai người ở bên nhau, anh tặng cô đủ loại quà nhỏ, nhưng cậu bé Phí Hiên lại rất ngoan, quà tặng chỉ mang tính chất tặng, không quá màu mè.
Phí Hiên tiến lên trước hai bước, một tay vừa cầm cặp tài liệu vừa cầm quả bóng bay, kéo đi về phía cửa sổ theo chỉ dẫn.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên, Phí Hiên luyến tiếc buông quả bóng bay ra, nhấc máy. Giọng An Sênh vội vã phát ra từ đầu bên kia điện thoại.
"Tiểu dính người, sinh nhật vui vẻ!"
An Sênh vừa nói xong, Phí Hiên nhìn thấy dãy cửa sổ thấp hơn một tầng phía đối diện mở toang ra, những quả bóng bay đủ màu sắc tranh nhau chen chúc ngoài cửa sổ, từ từ bay lên trời. Mỗi quả bóng bay đều được buộc một biểu ngữ nhỏ. Vì cách khá xa nên anh không thể đọc rõ được.
Khóe miệng Phí Hiên cong lên, chưa kịp thành vòng cung thì tầng cao nhất phía đối diện, một biểu ngữ đặc biệt lớn đột nhiên rơi xuống. Biểu ngữ rất dài và chữ rất lớn. Không phải là câu chúc mừng sinh nhật như trong tưởng tượng, mà là một tấm quảng cáo một chiếc bánh ngọt trong quán cà phê.
Nhiệt liệt chúc mừng, Sênh Hiên Dessert Cafe long trọng được khai trương.
Các chữ được mạ vàng trên nền đỏ, muốn bao nhiêu khuôn mẫu thì có bấy nhiêu khuôn mẫu.
"Tiểu dính người." Phí Hiên bị biểu ngữ đối diện làm cho sửng sốt. An Sênh còn nói trong điện thoại: "Đừng nhìn cái đó, anh nhìn em nè, nhìn cửa kính đối diện."
Lúc này Phí Hiên mới đảo mắt. Quả nhiên ở phía đối diện, nơi dán đầy hình trái tim đủ màu sắc, thấy được bóng dáng của An Sênh.
Cô mở cửa sổ, hướng về phía anh vừa hét vừa vẫy tay ra hiệu, hoà vào tiếng gió, từ điện thoại truyền tới, "Đây là quà sinh nhật dành cho anh! Có thích không?!"
Phí Hiên há miệng, muốn nói cô hãy cẩn thận một chút, thế nhưng một câu cũng không nói được, cổ họng như bị vật gì chặn lại.
An Sênh tiếp tục kêu trong điện thoại, "Mau nêu cảm nghĩ cho em nghe! Nhìn này, em ở đây, em đã mua lại quán BBQ chỗ này! Mẹ nó, tiêu hết tiền của em rồi. Hiện tại đến một phân tiền em cũng không có. Anh nuôi em có được không?”
Ngón tay cầm bóng bay của Phí Hiên run lên, nhìn những quả bóng bay đầy màu sắc đang bay lên trời, hệt như tâm trạng lúc này của anh vậy, như thể sắp bay lên.
Anh lại mở miệng, nhưng vẫn không nói được lời nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm An Sênh ở phía đối diện. Cách một con đường đầy xe, Phí Hiên cảm thấy bây giờ anh thậm chí có thể nhẹ nhàng bay qua chỗ cô.
"Anh phát ngốc rồi sao? Phí Dính Người?" An Sênh nghi hoặc vỗ vỗ điện thoại. Phí Hiên không nói gì, chỉ đưa tay ra gõ. Hiện tại, thật sự một câu cũng nói không nên lời. Anh sợ một khi mở miệng, cảnh tượng trước mắt sẽ mơ hồ.
Anh không muốn bỏ lỡ một phần giây phút nào, một hình ảnh nào. Vì anh biết, đây chính là kỷ niệm quý giá nhất trong suốt cuộc đời anh. Bất kể là quá khứ hay tương lai, anh muốn tận hưởng trọn vẹn những giây phút này, tận hưởng một hương vị mang tên hạnh phúc.
"Anh có đang nghe không? Em nói tiếp đây.” An Sênh hắng giọng, dùng một thanh âm khoan khoái nói: "Phí lão đại, em yêu anh."
An Sênh nói: "Em yêu Phí Hiên, An Sênh yêu Phí Hiên, anh nghe rõ không?"
Phí Hiên chịu đựng chua xót đến nỗi gân xanh nổi đầy trên thái dương. Giờ phút này rốt cuộc lan tràn, ánh mắt mờ mịt trong chốc lát, không tự chủ được nghẹn ngào một tiếng, điên cuồng gật đầu, mặc cho An Sênh nhìn không tới.
"Nếu anh không nói, em sẽ xem như anh đồng ý." An Sênh nói, "Anh cũng yêu em, điều này không cần nói cũng biết. Em luôn biết điều này, anh…cái tên điên cuồng này.”
Phí Hiên đưa tay ra lung tung lau nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm An Sênh đang đứng ở tầng đối diện.
Cô cười nhẹ, nói thêm, "Em biết một ngày 24h, chỉ cần không nhìn thấy em, anh sẽ khó chịu, biết anh hận không thể giắt em trên lưng quần để mang theo khắp nơi, hận không thể khảm em vào cơ thể mình, hận không thể nhốt em vào một nơi không ai có thể tìm được, cả đời này chỉ nhìn thấy anh… có phải vậy không? ”
Mặt Phí Hiên đỏ bừng, nước mắt không tiếng động lăn xuống, truyền qua điện thoại chỉ là tiếng thở d ốc, toàn bộ lớp nguỵ trang đều bong ra từng mảng. Sâu trong anh là một con quái vật, bị An Sênh một phen xé nát lớp vỏ nguỵ trang, lộ ra một màu đỏ tươi, một lớp da thịt chân thật cuối cùng.
Loại cảm giác này khiến anh hận không thể xoay người, ngay lập tức chui vào gầm bàn làm việc của mình.
Tay cầm điện thoại đã ướt đẫm mồ hôi, cả người run rẩy không chống đỡ được. Thanh âm của An Sênh vẫn tiếp tục vang lên, "Em đều biết hết, nhưng anh chịu đựng đi."
An Sênh nói, "Em không chịu được anh nghĩ như thế nào. Về phần tiểu tử anh thích nhìn em, em liền mở cửa hàng ở đây, quà sinh nhật của anh là một cái kính viễn vọng, mỗi ngày đều có thể nhìn em, mỗi giây mỗi phút, em cho anh nhìn. "
Vai Phí Hiên rũ xuống, gần như không đứng vững được, An Sênh nói tiếp, "Có lẽ chúng ta có thể mua một bộ đàm, khoảng cách này chắc là có thể dùng được. Như vậy, anh không chỉ có thể nhìn em, mà lúc nào cũng có thể hỏi em đang làm gì, lại vừa tiết kiệm được tiền điện thoại."
"Anh có vui không?" An Sênh nói, "Nếu trong cửa hàng có người đàn ông nào dám quấy rầy em, vài ba phút là anh có thể xông tới đánh cho hắn một trận. Lúc nghỉ trưa, em còn có thể tự tay chuẩn bị điểm tâm cafe cho anh. Trước khi công việc buổi chiều của anh bắt đầu, em có thể nằm trên bàn làm việc, tuỳ ý anh muốn làm gì thì làm.”
Phí Hiên gục đầu vào cửa sổ thủy tinh, đầu gối khuỵu xuống, dù có mở mắt ra bao nhiêu cũng không thể nhìn rõ cô ở phía đối diện. Cả người anh co rút đến run rẩy. Anh... anh giống như một con yêu quái lớn lên trong hang động tối tăm, khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời, theo bản năng không phải ôm lấy vầng sáng đó, mà co rụt lại.
An Sênh hít một hơi thật sâu, chậm rãi hít thở, nói tiếp, "Về phần bảo bảo..."
Phí Hiên nghe vậy, triệt để quỳ xuống đất, đầu dựa vào tấm kính, nước mắt như đê vỡ rơi xuống, bàn tay nắm chiếc điện thoại run đến nỗi không cầm chắc được.
"Không có thì không có. Tuy rằng em rất thích trẻ con, nhưng so với anh mà nói, em vẫn thích anh hơn.” An Sênh nói, "Đợi thêm vài năm nữa, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa..."
Câu nói kế tiếp, một chữ Phí Hiên cũng không thể nghe được. Anh quỳ trước cửa sổ kính sát đất, đầu gục vào cửa sổ, không tiếng động rơi lệ, sau đó dần dần phát ra tiếng, cuối cùng là gào khóc.
Giống như khi còn nhỏ, mẹ anh mất, ba anh mang những đứa trẻ khác về. Lần đầu tiên không tìm thấy đồ chơi của mình, anh đã khóc đến tê tâm liệt phế, không chút nào che giấu.