Editor: Endy.
Phí La Minh đã đặc biệt nhờ người điều tra An Sênh. Hơn nữa, bởi vì Phí Hiên đối với cô luôn nhớ mãi không quên, điên cuồng đến mức tự mình hại mình. Ông không thể không điều tra cẩn thận cô gái nhỏ này, xem xem rốt cuộc cô có chỗ nào đặc biệt mà có thể mê muội Phí Hiên thành như vậy.
Con trai của ông, chính ông biết, Phí Hiên không phải là người dễ động tâm. Bị trói buộc với Phí Lam Lam nhiều năm như vậy còn không động tâm.
Nhưng bất kể Phí La Minh có điều tra như thế nào cũng không phát hiện được An Sênh có điểm gì đặc biệt. Trừ bỏ diện mạo có chút xinh đẹp thì không còn điểm nào khác. Hơn nữa, tính cách cũng không hề hiền lành. Người có “thị giác kém” như Phí La Minh cảm thấy thực sự khó hiểu, tốt xấu gì cô cũng là một đại tiểu thư suy tàn, cho dù muốn câu dẫn Phí Hiên, một lần nữa bước chân vào hào môn, nhưng ngay cả việc giết cá ngoài chợ cũng chịu làm. Con trai ông thực sự “ăn” nổi kiểu người này...
Phí La Minh thật không thể hiểu nổi điều đó. Bất quá, ông tra được một điều thú vị. Đó là An Sênh cứ cách một khoảng thời gian sẽ đi xem các sản phẩm dành cho phụ nữ có thai và em bé. Nội dung tìm kiếm duy nhất trên trình duyệt tất cả đều là cái này.
Trong thời gian ở cùng Phí Hiên, mỗi ngày đều xem.
Ông đoán rằng An Sênh là một người phụ nữ truyền thống đang rất khao khát có con.
Cứ như vậy, Phí La Minh biết phải xuống tay từ đâu.
"Đừng vội không tin như vậy. Phí Lam Lam không phải là con gái của Bác nó. Cô cũng biết, Phí gia có một dòng họ di truyền vô sinh, nhiễm sắc thể bất thường. Thế hệ của tôi lại truyền cho Bác nó. Không may… thế hệ sau của tôi, lại di truyền trên người Phí Hiên."
Phí La Minh nhìn vẻ mặt vốn kín kẽ của An Sênh, từ từ xuất hiện những vết nứt. Ông nghĩ đã nắm được điểm mấu chốt, giọng điệu giảm xuống, dùng ngữ khí "vì tốt cho cô mà khuyên nhủ, "Cô hẳn là rất muốn có con. Đối với một người phụ nữ mà nói, sinh con là điều không thể thiếu trong cuộc đời của họ. Nếu không có điều này, nhân sinh thật không hoàn chỉnh.”
Ông biết được phải kết thúc đề tài này ở đây, tránh cho An Sênh náo loạn, mở cửa xe đi ra ngoài.
"Cô hãy nghĩ kỹ về việc này." Phí La Minh bước đến cửa sổ xe ghế lái, đưa một tấm danh thiếp cho cô.
"Cô hãy suy nghĩ cẩn thận, có thể gọi điện thoại cho tôi. Tôi hiểu rõ Phí Hiên, cũng có năng lực giúp cô thoát khỏi nó hoàn toàn." An Sênh nhìn Phí La Minh, vẻ mặt đã trở nên khó tin.
"Đương nhiên," Phí La Minh cuối cùng ném ra mồi câu, "Đã lãng phí thời gian của cô, phí chia tay sẽ được bồi thường..."
"Phí Hiên tự anh ấy biết không?" An Sênh ngắt lời Phí La Minh, nhưng không đưa tay nhận tấm danh thiếp, mà siết chặt tay lái, nhìn chằm chằm ông hỏi: "Anh ấy biết chuyện này không?"
Phí La Minh thấy cô quan tâm như vậy, vẻ mặt cũng thả lỏng đi rất nhiều, nói: "Đương nhiên là nó không biết, là lúc nhỏ làm xét nghiệm ở nước ngoài. Kết quả là tôi giấu nó... "
"Tốt hơn Bác đừng nói cho anh ấy biết." An Sênh lại ngắt lời Phí La Minh, "Cháu nói chuyện này cũng là muốn tốt cho Bác." An Sênh không có chửi ầm lên, cho nên ông cứ việc giấu nhẹm những lời này đi, dù sao những người lớn tuổi đều đáng được tôn trọng.
Cô đột nhiên nở nụ cười đầy ngớ ngẩn và khó hiểu, "Nếu bây giờ Bác nói ra, hoặc là anh ấy biết Bác dùng loại chuyện này để dụ dỗ cháu chia tay... Anh ấy có khả năng sẽ giết Bác."
An Sênh nghiêm túc nhìn Phí La Minh, sắc mặt ông đã trầm xuống. Tất nhiên ông biết Phí Hiên là loại "quái vật" gì. Một tay ông nuôi lớn, muốn anh nắm quyền Phí gia, cho nên ông mới để anh tuỳ ý phát triển những “nhánh cây vặn vẹo” đó. Bởi vì người cầm quyền Phí gia không cần nhiều tình cảm nhân nghĩa. Và Phí Hiên đã thuận lợi trở thành một người nắm quyền Phí gia đúng như ông mong đợi.
Cho dù Phí Hiên biết, thật sự giết ông cũng không đủ, nhưng tình cha con mỏng manh giữa họ có thể sẽ hoàn toàn tiêu tan.
Phí La Minh không ngờ An Sênh lại cứng rắn như vậy. Nét mặt u sầu, cả người thậm chí có chút âm trầm. Cũng chính vào lúc này, An Sênh mới biết tính điên cuồng của Phí Hiên rốt cuộc là giống ai.
Dù có chán ghét, nhưng dù sao họ cũng là quan hệ huyết thống. Cho dù Phí Hiên có oán hận Phí La Minh như thế nào đi chăng nữa, theo bản năng, khi trưởng thành, anh không có cách nào kháng cự lại khát khao tình yêu của cha, và anh đã học bộ dáng của ông.
“Tôi khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng.” Phí La Minh lạnh lùng nói.
Ý tứ đe dọa của ông mười phần, nhưng An Sênh lại tuyệt đối không sợ hãi chút nào. Một người điên như Phí Hiên cô còn dám yêu, Phí La Minh có thể làm gì cô? Giết cô? Nếu ông tính toán làm vậy đã không chạy đến đây để nhiều lời với cô.
"Bác à," An Sênh lại kiên nhẫn hỏi ông, "Con của ngài ở khắp nơi mọc lên như nấm, là vì ngài biết Phí Hiên không thể sinh con sao?"
Sắc mặt Phí La Minh thay đổi, An Sênh lại nói: "Cho nên tập đoàn Phí thị là dùng để bồi thường cho anh ấy sao?"
"Để anh ấy cúc cung tận tuỵ vì Phí thị mà gánh trên vai thiên hạ, sau đó nuôi nấng đám con của ngài. Cuối cùng ngay cả anh ấy yêu ai, muốn ở bên cạnh ai, ngài cũng muốn chặn một cước sao?!"
An Sênh không để ý tới thần sắc dữ tợn của Phí La Minh, cười một tiếng, "Kể từ lúc kiểm tra anh ấy vô sinh, ngài đã từ bỏ anh ấy, chưa từng dành cho anh ấy bất cứ tình thương nào. Bây giờ còn muốn xua đuổi người mà anh ấy đã “thiên tân vạn khổ” mới theo đuổi được, chỉ là để thỏa mãn những [email protected] muốn ích kỷ của ngài sao? "
"Cô câm miệng!" Phí La Minh rống giận.
An Sênh sắc bén tiếp tục nói, "Cháu nói sai sao? Ngài và bác của anh ấy vất vả muốn đem Phí Lam Lam và anh ấy ép buộc ở bên nhau. Một người tính tình lương thiện không thể phản đối, người còn lại vô sinh, sau đó kết hôn không thể sinh con, như thế thì làm sao bây giờ?”
Phí La Minh kéo cửa xe, An Sênh tay lanh mắt lẹ nhanh chóng ấn nút, còn nâng cửa kính xe lên, nhanh chóng nói: “Bác chỉ muốn anh ấy nuôi đứa con do mình sinh ra thôi! Đem đứa con hoang của mình với người khác giao cho con trai nuôi dưỡng, trong mắt ngài, rốt cuộc Phí Hiên có còn là người không?! "
Phí La Minh tức giận đạp vào xe, thò tay đến cửa sổ xe, An Sênh lập tức khởi động xe, không thèm để ý đến tay ông. Ông vừa chạm vào thì xe đã lăn bánh rời đi.
Chiếc xe đi không bao xa, khi chắc chắn đã rời khỏi phạm vi nhìn thấy của Phí Hiên, An Sênh mới dừng xe bên đường, đè lại lồ ng ngực, không nhịn được nghẹn ngào thành tiếng.
Thật kinh tởm, Phí Hiên, anh ấy... Rốt cuộc anh ấy có biết tất cả những điều này không?
Nếu đã biết, anh sẽ đau đớn đến mức nào? Có lẽ từ nhỏ anh đã sớm đau lòng như vậy rồi. Bởi vì nếu không trở thành người thừa kế của Phí gia, anh sẽ chỉ là một đứa trẻ bị Phí La Minh từ bỏ, một người vô sinh. Như vậy ở Phí gia, có phải hay không ngay cả một đứa con hoang không danh không phận cũng không bằng?
Trái tim An Sênh đau nhói, bàn tay nắm chặt vô lăng thậm chí có chút run rẩy. Cô hít hít mũi. Cuối cùng cuộc sống không bằng heo bằng chó kiểu gì đã đem anh bức thành người điên như vậy.
An Sênh cuối cùng đã hiểu tại sao tình yêu và sự chiếm hữu của Phí Hiên lại mãnh liệt đến mức cô cảm thấy khó hiểu. Nhìn qua tưởng chừng như anh có tất cả, nhưng thực tế cái gì cũng không có.