Năm Cấp 3 Của 12 Cậu Thiếu Niên

Chương 10: Warm up, get ready and start (1)




"Cái đệt, đừng ném nữa."

"Phựt....hớ.....Song Tử!!!!"

" Ha ha ha ha ha chết cười mất...." Đây chính là tiếng cười của Bạch Dương và Nhân Mã đang rất tận hưởng khi cho hai đứa bạn cùng lớp ăn hành.

Còn Song Ngư, Kim Ngưu thì lăn lộn trên mặt đất cười như vịt. Xữ Nữ với Thiên Yết đưa ánh mắt kì thị 2 con lăng quăng ở dưới đất, còn Thiên Bình thì thanh lịch hơn, che miệng dấu mặt cười đến run vai.

Mọi người đang thắc mắc họ đang làm gì sao? Đương nhiên vẫn còn tiếp tục tập luyện cho cuộc thi 5 ngày sau. Và nội dung luyện tập hôm nay chính là ném thú nhồi bông, đúng hơn là luyện phản xạ. Yeah, bạn nhỏ đầu tiên bị dính đòn là Song Tử.

"Song Tử, phân tích đi, vừa né vừa phân tích đi, số lượng người, hướng đứng, tốc độ và góc ném của thú nhồi bông đấy!" Ma Kết cầm cuốn sách vật lý đại cương đang không ngừng hét lên về phía Song Tử.

Bạn nhỏ vừa dính một chưởng từ mông khỉ đồ chơi liền thút thít phản bác: " Cậu giỏi thì cậu tự làm xem."

Ma Kết gật đầu, đặt cuốn sách xuống ghế, cậu bạn bắt đầu những động tác khởi động cơ bản rồi bước vào vị trí. Cậu ra hiện cho Bạch Dương và Nhân Mã, nhận được tín hiệu, hai cậu bạn không ngần ngại ném mấy con gấu bông liên tục về phía Ma Kết.

Như một vị thần Ma Kết né tất cả như dự đoán được tương lai, mọi người xung quanh há hốc mồn nhìn cậu. Khi con gấu bông cuối cùng được ném ra, chỉ có quần áo của Ma Kết bị nhăn lại khi di chuyển còn lại không có bất cứ một sợi lông gấu bông nào dính trên áo cả.

Ma Kết chỉnh lại quần áo nói: " Vận tốc lực tay của Bạch Dương và Nhân Mã giao động từ 9m/s đến 11m/s và hường góc sẽ thường là thẳng và từ 20 - 40 độ đồng thời, Bạch Dương có khuynh hướng nhắm vào mặt và Nhân Mã sẽ nhắm vào phần nửa thân trên. Ngoài ra, hai người sẽ có vài pha ném chồng tức là 1 người kia ném thì người còn lại sẽ ném tiếp trong 1s. Từ đó suy ra, trái rồi cuối xuống hoặc nhảy lên, đặc biệt mắt không được theo một mục tiêu, tầm nhìn bắt buộc phải mở rộng, hơi thở phải ổn định vì nhịp tim gia tốc cũng ảnh hưởng đến phán đoán của con người..."

" Người anh em được rồi, vào ngồi đi, tại hạ đã hiểu rồi." Song Tử khóc trong lòng, tiễn vị học bá kiến thức uyên sâu về thánh tọa rồi tiếp tục công cuộc luyện tập của mình.

" Hiểu là được, mọi người tiếp tục nào." Ma Kết bình tĩnh về lại chỗ của mình mà không nhận ra mọi người đang nhìn mình như người ngoài hành tinh nào đó đến định cư ở Trái Đất. Hiện tại trong đầu mọi người đều suy nghĩ: " Bà nó, đây có phải là tiếng người không vậy? "

Một bước đệm nhỏ qua đi, cả bọn lại tiếp tục dốc sức tập luyện.

Thứ sáu, cả trường sẽ không cần học tập trong lúc đó học sinh sẽ chuẩn bị các gian hàng bày bán, ban cán sự trong trường sẽ lo các phần thi về thể dục, văn nghệ và phản biện. Các giáo viên và đội ngũ hậu cần sẽ kiểm tra những công cụ, vật dụng, ánh sáng, âm thanh... để ngày mai tiếp hành lễ chào mừng.

Cả trường bận bịu hết một buổi thì ngày thứ bảy đã tới.

- -----



Bảo Bình ngồi dậy dụi mắt, cậu tiện tay tắt luôn cái báo thức đang reo ing ỏi bên cạnh. Cậu ngồi thẩn thờ một lúc thì cũng đã tỉnh hoàn toàn. Đi vào phòng vệ sinh, ngắm nhìn khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của mình trong gương, Bảo Bình muốn cười nhưng lại không cười nổi. Tối hôm qua cậu cùng với Cự Giải thức đêm tổng hợp bảng kế hoạch tiêu thụ thị trường trong tháng này của văn phòng. Và không ngoài dự đoán, nó lại tuột thêm 0,2% so với 2 tháng trước, chắc chắn rằng người phụ nữ kia đã động tay vào. Tuy nhiên, họ lại rút được kinh nghiệm khi đối đầu những khó khăn mà lão cha kia mang lại, có thể nói trong cái xui có cái may đi.

Mang cái đầu ướt nhẹp sau khi tắm xong vào phòng, nhìn từng giọt nước vẫn đang nhỏ xuống vai mình, cậu mím môi lại nhớ về người mẹ dịu dàng của mình. Có lẽ trên trời bà ấy đang không ngừng cằn nhắn mình vì cái đầu ướt này đi.

"Con đi sáy liền đây, mẹ yên tâm, con cũng không muốn bị cảm trong khoảng thời gian này đâu." Bảo Bình vuốt ve tấm ảnh được đặt trong khung kính, đôi mắt cậu tràn ngập yêu thương cũng như nuối tiếc trong đó. Cậu dốc lại tinh thần, thây đồng phục trường rồi bước ra khỏi phòng.

Đi được vài bước, cậu nghe được tiếng đóng cửa xong lưng mình, biết được người đằng sau là ai. Bảo Bình dừng lại nhìn về phía trước.

Cự Giải ngáp một cái thật to, mang một khuôn mặt thiếu ngủ chậm chậm đến bên cạnh Bảo Bình: "Chào buổi sáng anh trai."

Bảo Bình nhìn Cự Giải với ánh mắt ghét bỏ nói: "Thẳng cái lưng lên, chỉ mới một chút vậy đã mệt mỏi, vậy làm sao có thể gánh nổi công việc sau này."

Cự Giải bĩu môi nói: "Không biết ai tối hôm qua vừa nói vừa gật gù lên xuống kìa."

Bảo Bình khựng người lại trong chốt lát rồi bước đi làm như không biết ai gật gù trong miệng Cự Giải. Cự Giải buồn cười chạy theo líu ríu không ngừng, tuy nhiên Bảo Bình không nói gì về việc này. Nếu ngược lại mấy năm trước, chắc chắc Bảo Bình sẽ không để Cự Giải đi bên cạnh mình và Cự Giải cũng sẽ không cười vui vẻ, nói chuyện với anh trai của mình như vậy.

- -----

Bảo Bình và Cự Giải lên xe, cả hai đều không muốn dùng bữa chung với 2 người tình nhân và lão ba kia. Họ ghé vào một tiệm tạp hóa ven đường mua cho mình một ổ bánh mì với một hộp sữa, cả hai ăn bữa sáng đơn giản trên xe. Khi miếng bánh của Cự Giải được xử lý thì xe cũng đã lăn bánh đến trước cổng trường. Cả hai bước xuống xe, nhìn cái cổng trường được trang trí lòe loẹt như con chim công kia, Bảo Bình giật giật con mắt trước thẩm mĩ độc lạ của trường, còn Cự Giải thì khá là thích thú với cái phong cách này.

Trong khi hai con người này đang đứng ngắm cái cổng trường lòe loẹt thì bên trái lần lượt là Ma Kết, Thiên Bình, Xữ Nữ, Thiên Yết, bên phải là Bạch Dương, Nhân Mã, Song Ngư, Kim Ngưu, Sư Tử và Song Tử đang cùng nhau bước về phía Bảo Bình cùng Cự Giải.

Bạch Dương nhìn về phía trước thì thấy hai người bạn trễ 1 ngày, đồng thời nhóm Ma Kết cũng thấy. Bị chục con mắt nhìn, dù không muốn để ý nhưng bị nhìn như thế khiến Cự Giải và Bảo Bình nổi hết cả da gà, bắt buột họ phải nhìn lại. Cả hai như đoán được ý nhau nên mỗi người chia ra hai phía nhìn hai nhóm còn lại. Vì thế nhìn cảnh bây giờ trong mắt học sinh qua đường chính là chuẩn bị có một trận combat lớn, ai ai cũng đều thủ sẵn điện thoại để không bị bỏ lỡ khoảng khắc nào.

Vì vậy khi tất cả giáo viên đến nơi thì đã thấy một tụ nhỏ đang chen chen chúc chúc, nhốn nháo cả một đoàn. Xà Phu đại diện các giáo viên đi đến thám thí tình hình thì nghe được những lời học sinh nói:

" Ê mày, có đánh nhau kìa, nghe căng lắm."

" Lớp mấy đánh vậy?"

" Nghe nói lớp bọn lớp 10A1. Hình như lục đục nội bộ ý mày."

" Tao nghe tụi nó nói đánh nhau vì gái."

" Không, thằng bạn tao quen thằng bạn lớp 10A2, thằng lớp 10A2 quen con nhỏ lớp 10A5 quen con nhỏ lớp 10A1, nó nói do ngứa mắt hai đứa kia nên mới kêu gọi anh em hốt tụi nó đó mày."

" Đệt căng thế. Đợi xíu tao cố chen vào hóng tiếp."

....

Xà Phu: "...."

Hít một hơi thật sâu, người thầy mẫu mực, chủ nhiệm lớp 10A1 đi về một góc trường rồi quay lại với một chổi trên tay, vài đứa học sinh nhìn thấy sợ xanh mặt vỗ vỗ đứa bạn bên cạnh lùi ra tạo thành một lối đi nhỏ dẫn đến trung tâm ngọn nguồn cuộc nhốn nháo này. Thầy cô ở phía sau chỉ có thể lau mồ hôi mà nhìn, không phải thầy cô không muốn can nhưng nhìn đống khói đen đang lượn lờ xung quay thầy Xà Phu đi. Chậc chậc, thầy cô cũng bất lực.

Thầy Xà Phu thiên ngang cần cây chổi mỉm cười dịu dàng nhìn 12 đứa học sinh đáng quý đang nhìn qua nhìn lại như muốn phang nhau kia. Như một con thú nhỏ, cả đám nhận ra được nguy hiểm đều đông loạt nhìn về một hướng. Khi thấy gương mặt quen thuộc kia rồi nhìn xung quanh mình, 12 bé thú nhỏ cuối cùng cũng nhận ra được chuyện gì xảy ra, cả đám vội hô to gào khóc:

" Thầy nghe em giải thích!"



" Tất cả không như thầy nghĩ đâu!"

" Thầy ơi, hạ vũ khí xuống, chúng ta cùng nhau uống tách trà hạ hỏa rồi tụi em sẽ giải thích!"

" Đúng rồi thầy, tất cả đều là hiểu nhầm, oái......"

" Ai ussss.... Thầy đừng đánh đừng đánh, ngao ngao ngao!"

" Hộ giá hộ giá.....Cứu trẫm...chu mi nha....!"

" Éc...éc...éc...SOS....SOSSSSSSSSS!!!!!!"

.......

Xà Phu thở hồng hộc nhìn một cục trước mặt đang không ngừng run rẩy mà ôm nhau mà tức điếng người, từ lúc giơ cái nách lên chưa kịp hạ xuống, hai bên tai đã muốn thủng luôn rồi. Cái đám này không phải là học sinh, mà là nghiệp từ kiếp trước của Xà Phu mới đúng. Thầy hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, xác định được Ma Kết và Bạch Dương đang bị mấy đứa liền quấn lấy, Xà Phu đi qua xách Ma Kết cùng với Bạch Dương như xách hai con mèo nhỏ đặt xuống hỏi:

" Hai em cho thầy biết tại sao lại đứng chụm lại một chỗ như vậy?"

Cả hai xoay mặt nhìn nhau rồi cùng nói:

" Em không biết, lúc đi đến cổng trường thì em thấy hai bạn lớp mình, em định lên chào hỏi thì thấy nhóm Bạch Dương đang nhìn hai bạn đấy, em thấy lạ cũng nhìn theo."

" Em định kéo Cự Giải với Bảo Bình đi cùng nhưng lại không biết mở lời sao nên đành nhìn hai bạn ấy với ánh mắt khẩn cầu, mong họ có thể nhìn được sự mong mỏi muốn kết bạn của em."

Cự Giải với Bảo Bình đang bị quấn lấy gào thét trong lòng: "Đó là sự mong mỏi muốn kết bạn sao? Ánh mắt của chú như tụi tui nợ mấy chục triệu vậy."

Xà Phu thở dài bất lực nói: " Vậy em nhìn lại như thế cho thầy xem"

Bạch Dương mở to mắt làm lại vẻ mặt đó lại cho thầy, sau đó chỉ thấy được một bàn tay to lớn đang xoa đầu mình cùng với những khuôn mặt câm nín lần lượt xoay về nhiều hướng khác nhau. Bạch Dương thắc mắc nhìn về phía Ma Kết, chỉ thấy cậu bạn vỗ vai mình rồi nhìn với ánh mắt người mẹ già bất lực với đứa con trai nhưng không thể nói được gì ngoài cách an ủi này.

Hiểu được ngọn ngành của câu chuyện bất đắc dĩ này, Xà Phu nhìn lên trời thở dài một hơi, để các thầy cô ở lại đây giải tán mọi người còn thầy thì dắt 12 đứa nhỏ nhà mình về lớp.

....

Trên một căn phòng, có một người thầy hay hóng hớt drama đang nhâm nhi tách trà nhìn thầy Xà Phu đang cầm cây chổi dắt 12 hai người học sinh như đang dắt vịt về chuồng. Vị thư kí toàn năng đứng bên cạnh xoa xoa thái dương nói:

" Thầy không định kỉ luật gì chủ nhiệm lớp 10A1 hay 12 học sinh đó sao?"

Vị boss đứng đầu trường học này cười cười xua tay:

" Cô không hiểu, đây chính là thanh xuân tuổi trẻ, với lại cả thầy cùng với đám nhóc đó cũng hiểu thầy ấy sẽ không ra tay. Như cô thấy đó trong một trường học sẽ luôn có quy tắc ngầm của học sinh và thầy cô, đó là sự tôn trọng và tin tưởng. Một giáo viên muốn học sinh tôn trọng mình không phải qua lời mắng chửi hay đòn voi mà chính là hành động và lời nói. Nhìn lại chút nha, khi thầy Xà Phu giơ tay lên trong đó có mấy đứa đã thủ sẵn để chuẩn bị đáp trả những đứa còn lại nhìn như đang sợ hãi tìm chỗ dựa nhưng lại đang âm thầm ngăn lại nếu mọi thứ đi quá xa. Như hai đứa nhỏ bị thầy xách lên kia, thay vì như mấy đứa khác thủ sẵn để chiến đấu thì chúng lại giang tay kéo những bạn nhỏ khác gần mình để bảo vệ.

Và cô thấy cách thầy Xà Phu xử lý rồi đúng không? Thầy kéo hai đứa lý trí nhất lại là hai đứa khiến đám kia tin tưởng nhất ra, thầy chỉ hỏi nguyên nhân chứ không trách mắng hay triệt đi con đường thanh minh của một đám loi choi đó. Đồng thời thầy ấy còn chứng minh cho những học sinh, thầy cô khác xung quanh thấy nguyên nhân thật sự của vụ việc này rồi mới cho chúng về lớp. Nhưng nếu thấy Xà Phu không làm thế thì danh dự cũng như nhân phẩm cùng với tương lai của bọn nhỏ sẽ bị những lời đàm tiếu không đúng sự thật hủy hoại.

Cách xử lý của thầy Xà Phu và bọn nhỏ không chỉ khiến họ hiểu và tôn trọng lẫn nhau mà còn tạo nền tảng cho sự tin tưởng của sau này. Một người thầy không thể khiến cho học sinh tin và tôn trọng mình thì nên từ chức về nhà trồng hoa còn hơn."



Cô thư ký im lặng nhìn phía ngoài cửa sổ không nói gì.

Trong phòng ngoài tiếng cười vui vẻ của thầy hiệu trưởng ra thì lại bình yên đến mức khiến cô ảo tưởng rằng chuyện vừa nãy như chưa từng tồn tại vậy.

.....

Về đến lớp, ngoại trừ người thầy chủ nhiệm đáng quý ra với 12 đứa học sinh vẫn còn đang run rẩy tụ lại ngồi một chỗ kia thì chả còn bóng ma nào hết. Xà Phu xoa mặt ngán ngẫm, thầy ngồi xuống ghế nói:

"Giờ chuyện vừa nãy chỉ lại một hiểu lầm không đáng có, vì thế thầy không trách phạt gì cả nên Bạch Dương đừng nhìn thầy nữa, thầy áp lực lắm."

Bạch Dương cười hì hì rồi trở lại với khuôn mặt ban đầu, cậu cũng không nhận ra rằng mọi người xung quanh sau đó cũng âm thầm nhích mông lại gần mình hơn. Xà Phu tiếp tục nói:

"Hiện tại đến lúc khai mạc hơn 1 tiếng nữa, các em chia nhau ra đi phụ lớp mình trang trí, những ai tham gia hoạt động trường thì ngồi tại lớp chuẩn bị giữ sức, tránh xảy ra những tình huống không mong đợi. Các em rõ rồi chứ?"

Một đám lý nhí bên dưới khi biết được thoát nạn thì vui vẻ tràn đầy sức sống hô lên: " Yes, boss!"

Xà Phu đang uống nước mém bị sặc lên mũi, nghiêm mặt tự thôi miên bản thân, trời xanh xanh, mây trắng trắng, mình không nghe thấy gì cả.

- ---------

OK, vậy đã sang phần tiếp theo, chương này cũng chính là warm up, khởi đầu cho những chương sau của phần này.

Thật sự cái này mị viết lâu rồi nhưng lại bị bí phần 12 đứa nhỏ gặp mặt, muốn xóa viết lại khung cảnh khác nhưng lại không nghĩ được gì nên đành ngâm nước ở đó. Cũng may là vớt lên phơi khô được nên mới có chương mới.

Vì thế mọi người cmt cho tui với để tui biết bản thân mình có viết thật sự ổn hay không. Cố vặn cái nơ ron hề của mình lại sợ nhạt nên không biết có nên theo tiếp cái phong cách viết này đổi sang cái khác.

Bộ này mình viết theo thể loại thanh xuân vườn trường, nhẹ nhàng à thôi chưa chắc mai sau này điên điên ngược xíu hay không nhưng đảm bảo cho những độc giả đáng yêu của mình có một khoảng thời gian đọc truyện vui vẻ.

Cuối cùng, những bạn nhỏ đáng yêu của mình ơi. Các bạn rất xinh đẹp và dễ thương vì thế hãy luôn vui vẻ và tích cực trong cuộc sống nha.