Nam Ai

Chương 49: Can đảm khờ khạo




"Ưm..." Dạ Lý bị đau, cổ họng bất giác bật ra tiếng ngâm nga.

Nghe vậy, nàng vội lùi về sau một chút nhưng tay vẫn không rời tay, run giọng khẽ nói: "Em xin lỗi cô hai."

Cái gì mà cô hai? Nam Sa lại như vậy rồi.

"Không sao." Dạ Lý làm bộ lạnh nhạt trả lời nàng.

"Ban nãy bà chủ nói...em thật sự rất sợ, cũng may bây giờ cô hai đã tỉnh lại rồi, em mừng lắm!"

"Tôi tưởng cô phải vui nếu tôi không tồn tại nữa chứ? Bớt đi nỗi ưu phiền cho cô."

"Cô hai, xin đừng nói vậy mà..."

Dạ Lý bày ra dáng vẻ bất cần nhưng thực chất tâm can đang vui vẻ lắm, nếu là trước đây thì Nam Sa dễ dầu gì dám ôm mình trước mặt nhiều người như vậy, nhưng bây giờ xem ra chịu một nhát dao này cũng vô cùng xứng đáng.

Nãy giờ ông đốc-tờ vẫn đứng ở một bên khoanh tay kiên nhẫn chờ đợi, bất quá trong mắt ông ta hai thiếu nữ cũng chỉ là chủ tớ thân thiết hơn người thường, khó mà nghĩ tới đằng sau lại là mối quan hệ yêu đương như vậy. Phải tới khi Nguyễn Thị Quý gằng giọng nhắc nhở thì Nam Sa mới chợt giật mình lùi ra nhường chỗ cho đốc-tờ đến khám. Theo như ngụ ý của Nguyễn Thị Quý, ông đốc-tờ nọ đã kể ra không biết bao nhiêu là nguy hiểm cho vết thương này, tất cả đều chỉ vì một mục đích để Nam Sa đứng đó nghe hết.

Quả nhiên, nàng lo lắng đến mức trông như sắp sửa gào thét đến nơi, gương mặt khẩn trương đập vào mắt Dạ Lý khiến ả phải rất kiềm nén để không bị bật cười lộ ra sơ hở.

Lát sau, khi đốc-tờ đã rời đi thì Nam Sa mới lại đến bên ả, nàng muốn chăm sóc ả nhưng ngược lại Dạ Lý phải cố diễn cho tròn vai lạnh bạc, đây là nỗi khó chịu đến không ngờ, phải chế ngự bản thân để không lập tức lao vào vòng tay ấy mà nói ra hết ấm ức nỗi lòng.

Gần chạng vạng ngày hôm đó đốc-tờ quay lại theo chỉ thị của Nguyễn Thị Quý, ông miễn cưỡng cho vài lí do để hợp thức chuyện Dạ Lý có thể rời bệnh viện trở về nhà mặc dù vẫn trong tình trạng nguy hiểm lắm. Vậy mà Nam Sa cũng tin răm rắp, ừm thì có lẽ là vậy...chính Dạ Lý cũng không nắm chắc, nhưng ít nhất nàng đã không có biểu hiện nghi ngờ.

Vậy là tất cả lại cùng nhau trở về Cao gia trang, bấy giờ Cao Phỉ vẫn còn bận việc trên tỉnh nên chưa có mặt ở nhà, ông không hề hay biết trong gia trang của mình vừa nổi lên mấy trận cuồng phong đều là do một tay con gái rượu biên diễn.

...

Trong buồng ngủ của Dạ Lý.

Ả tựa lưng đầu giường, chốc chốc lại tặc lưỡi suýt xoa vì miệng vết thương nhức nhối. Rõ ràng chỉ là diễn một vở tuồng lâm li bi đát nhưng rốt cuộc đau lại là đau thật, có thể ý kiến gì đây? Đều là do Dạ Lý tự chuốc.

Xoè bàn tay ra, nhàm chán quan sát mấy đầu móng tay được cắt ngắn, bất giác thở dài một hơi.

Có lẽ vì vẫn canh cánh âu lo chăng?

Nam Sa cũng ở trong buồng, nàng đang sắp xếp mấy hộp thuốc men băng gạc mang về từ bệnh xá. Chợt nghe tiếng thở dài của ả bèn ngoái đầu nhìn, hỏi: "Cô hai có phải lại bị đau rồi không?"

Vừa nói nàng vừa đặt hộp thuốc trên tay xuống bàn rồi tiến lại gần Dạ Lý. Nhìn sắc diện của ả vẫn xanh xao như vậy Nam Sa không thể nào an tâm cho đặng.

"Không sao, ra ngoài." Ả lại lạnh nhạt nhưng nội tâm thực chất không muốn nàng rời đi chút nào.

Chắc là sẽ là lại khờ khạo rời khỏi thôi...

"Em không đi được, để em chăm sóc cô hai." Nàng nhìn ả, ánh mắt kiên định hơn trước đây rất nhiều.

Dạ Lý không khỏi sững sờ, nếu là Nam Sa trước đây mà ả biết chắc chắn sẽ không tiếng trước tiếng sau cãi lời như vậy.

Cách này, hiệu nghiệm rồi?...

"Tùy cô." Ả làm bộ quay mặt đi, cố ý che giấu sự ngượng ngùng.

"Cô hai, hiện tại cho em xem vết thương của cô được không?"

"Lí do?"

"Vì, em muốn nhìn xem hậu quả do mình gây."

Chợt, Dạ Lý nhếch môi cười, lại nói: "Để rồi cô tự dằn vặt bản thân và lại nghĩ mình phải càng có trách nhiệm hơn à?"

"Một phần thôi..." Vừa thấp giọng đáp Nam Sa vừa cúi người tỏ ý muốn cởi cúc áo gấm của Dạ Lý ra.

Ả bị hành động của nàng làm cho giật mình, vô thức né tránh làm động đến vết thương, Dạ Lý đau tới nỗi mặt mày nhăn nhó ứa ra nước mắt. Nàng vội vàng đỡ lấy ả, ngồi xuống giường để ả tựa vào thân mình, bấy giờ Dạ Lý lại như một chú mèo nhỏ nằm yên vị trong vòng tay Nam Sa.

"Cô hai, để em xem được không?" Nàng kiên nhẫn.

Dạ Lý không đáp, xem ra chính là ngầm đồng ý với đối phương. Ả để Nam Sa nhẹ nhàng cởi đi dãy cúc, vén chiếc áo gấm màu trắng sữa sang một bên, liền đó đập vào mắt nàng là một tấm băng trắng được quấn ngang vai vòng cả qua ngực Dạ Lý ở sau lớp yếm, ngay chỗ vết thương còn ẩn hiện vệt màu đỏ đậm in ra ngoài tấm băng.

Không nghe tiếng Nam Sa nói gì, Dạ Lý ngồi ở trước nàng càng không thể nhìn thấy biểu cảm nên có chút sốt ruột, bèn tự mình lên tiếng trước: "Sao? Doạ sợ cô rồi?"

"Dạ không có." Nam Sa thấp giọng đáp.

Bây giờ thì Dạ Lý lại lo, lo rằng vết thương sẽ để lại sẹo, mà nếu vậy thì có khiến Nam Sa dè dặt với ả hay không?

"Sau này sẽ có sẹo." Ả mở lời dò dẫm.

"Dạ."

Dạ? Chỉ là dạ thôi sao? Nam Sa, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy? Những lời nói đó của em lẽ nào chỉ là dối trá?

Dạ Lý lại hụt hẫng trong lòng, không biết không hay từ bao giờ ả cứ phải chịu đựng cảm giác tâm trạng lúc lên lúc xuống, đảo điên vô định này. Chắc là, từ lúc Nam Sa xuất hiện đi? Riết rồi lại thành quen, một thói quen khốn khổ.

Trong lúc chưa biết hồi đáp thế nào thì Nam Sa đã nói trước: "Cô hai nghỉ ngơi đi, em xuống bếp nấu cháo, khi cô dậy là có thể ăn rồi, ăn xong em sẽ thay băng vết thương giúp cô."

Chị, đâu có cần sự hầu hạ này, chị...cần em mà Sa...

"Ừ." Ngắn gọn, cụt lủng.

Xong, Nam Sa cài lại cúc áo cho ả, đỡ ả nằm xuống giường và đắp mền cẩn thận rồi nàng cứ vậy lầm lũi ra khỏi căn buồng.

Khi nàng đi rồi, Dạ Lý ấm ức muốn khóc nấc lên cho được nhưng ả cố kiềm lại. Đã phóng lao thì phải theo lao, dù gì bây giờ ả cũng không còn đường nào để lui nữa rồi.

Không còn và cũng chưa từng muốn lui.

Mãi nghĩ vẩn vơ giữa cơn đau thể xác và nỗi mệt nhoài của tinh thần nên Dạ Lý đã thiếp đi tự lúc nào chẳng biết. Khi lần nữa thức dậy thì bên ngoài đã tối trời.

Thực chất ả bị đánh thức vì tiếng cồn cào trong bụng và mùi thơm sực nức của món cháo thịt bò. Lúc vừa mở mắt ra thì đã thấy Nam Sa kéo ghế ngồi sát bên, tay còn đang bưng tô cháo toả khói ấm.

"Em còn đang phân vân không biết nên gọi cô dậy hay không thì cô đã dậy rồi." Lời này mang theo chút bất đắc dĩ.

"Ngủ đủ rồi."

"Dạ."

Lại dạ...

Nam Sa đặt tô cháo sang bàn nhỏ cạnh giường rồi chạy đi mang thau đồng đựng nước ấm đến để Dạ Lý rửa mặt rửa tay, sau đó là lại kiên nhẫn ở cạnh bên đút cho ả từng muỗng cháo. Hết thảy những hành động này đều thuộc về một mối quan hệ chủ tớ cơ bản mà đáng lẽ ả và nàng phải như vậy từ những ngày đầu tiên kia kìa.

Nhưng quan sát Nam Sa lúc này, thứ lạ lẫm ở nàng không chỉ có mỗi cái thái độ trầm mặc hơn xưa mà còn cả cử chỉ động tác, dường như có điều gì đó không thuận lợi cho lắm.

Dạ Lý tất nhiên không ăn nổi hết một tô cháo, ả thậm chí còn ăn không được nửa tô nhưng ít ra có thứ gì đó trong bụng còn hơn là trống rỗng.

Sau khi ăn xong thì đến hồi thay băng cho vết thương, nàng lại cởi chiếc áo gấm của ả ra, cởi luôn cả yếm đào, cảnh xuân trước mắt giờ không còn khiến ai thẹn thùng hay khao khát nữa mà ngược lại ở giữa cả hai chỉ còn là nỗi đau lòng khó thể nguôi ngoai.

Đau quá...

Dạ Lý mím chặt đôi môi gắng gượng chịu đựng, dường như nhận ra điều đó nên động tác của Nam Sa càng nhẹ nhàng hơn, cuối cùng lại thổi thổi vào miệng vết thương đã được khâu lại mấy đường trước khi quấn tấm băng khác.

Mới thay băng có một lần mà trán ả đã lấm tấm mồ hôi, những ngày kế tiếp còn phải chịu đựng nó dài dài, âu cũng là cái giá phải trả cho sự liều lĩnh của ả.

Lúc Nam Sa chuẩn bị đem thau nước và mấy thứ linh tinh vừa thay ra ngoài thì bất chợt bị Dạ Lý kêu lại, ả hô: "Nam Sa!"

"Dạ, thưa cô hai?" Nàng tỏ ra khá ngơ ngác đứng cách mấy bước chân nhìn về phía ả.

"Cởi áo ra."

"Dạ?"

"Tôi bảo cô cởi áo ra!" Ả gắt lên ra lệnh.

Nam Sa âm thầm siết lấy vành chiếc thau nước trong tay, đắn đo một lúc lại quyết định đặt nó sang một bên, đứng ngây đó nói với ả: "Có thể khi khác hẵng cởi được không?"

"Không, ngay lúc này!" Ả kiên quyết.

Chỉ thấy Nam Sa thở dài một hơi rồi chầm chậm cởi từng chiếc cúc trên manh áo sờn cũ của mình.

Hình như mình bị chị ấy phát hiện rồi...

Khoảnh khắc chiếc áo Nam Sa được cởi ra thì cũng là lúc Dạ Lý rơi nước mắt.

Nếu vết đâm của ả nằm bên vai phải thì bấy giờ trên vai trái của Nam Sa cũng có một vết thương y như vậy, chỉ là nó được băng bó sơ sài hơn rất nhiều, dễ dàng nhận thấy máu bắt đầu rỉ ra.

"Tại sao?..." Giọng ả lạc đi vì nghẹn.

"Nếu phải mang sẹo, vậy vết sẹo này em mang cùng cô." Nam Sa mỉm cười đáp.

"Đồ khờ, đồ khờ khạo, em..em điên rồi à!?" Dạ Lý cúi gằm mặt bật khóc nức nở như một đứa trẻ.

Nam Sa khoác hờ chiếc áo lên thân che đi phần nào cơ thể, bèn tiến tới ôm lấy Dạ Lý vào lòng mình vỗ về vuốt ve, muốn cố gắng trấn an cảm xúc đang dâng trào như sóng động của ả.

"Là do em yếu mềm nên mới gây ra tất cả, hãy để từ nay em can đảm khờ khạo vì cô hai đi."

"E..em bị thương rồi, bây giờ...bây giờ phải làm sao đây!?..." Dạ Lý nấc lên.

"Cô hai bình tĩnh, nhìn em này, chỉ nhìn em thôi." Nam Sa nâng cằm ả lên để ả đối diện với mình trong làn mưa nước mắt nhạt nhoà.

"Em thương chị."

Nam Sa, người con gái lai Pháp ấy vừa trao cho ả một nụ hôn, nụ hôn đầu tiên mà ả cảm thấy không phải vì mình chủ động quyến rũ nên mới có được.

Nụ hôn mà suốt cuộc đời ả sẽ khắc ghi.

...

Đêm đó, Nam Sa ngủ lại bên ả, vẫn ôm nhau tựa như chưa từng có lần nào tan vỡ.

Đợi khi đêm lạnh canh tàn, Dạ Lý đã ổn yên chìm vào giấc mộng thì Nam Sa mới chậm rãi mở mắt ra.

Chị, tất cả là do em, nếu không vì em thì chị đã chẳng phải liều lĩnh thân mình dùng cách này để đôi ta thuộc về nhau...