Nam Ai

Chương 48: Hồi 48: Nếu có thể trả lại quá khứ




"Xin bà hãy bình tâm, tôi đã nói rằng cô hai không sao, cổ đúng là bị đâm trúng, vết thương tuy khá sâu nhưng đều đã được xử lý xong rồi, xin hãy bình tĩnh!" Ông đốc-tờ cũng hết cách, nãy giờ đã bị Nguyễn Thị Quý giữ chân hỏi tới hỏi lui không biết bao nhiêu lần.

"Bà chủ ơi, bà qua coi cô hai đi bà..." con bé ba khổ não van cầu, nhờ vậy mà tạm thời giải vây được cho ông đốc-tờ nọ.

Nguyễn Thị Quý bước chân gấp gáp chạy vội vào phòng bệnh, trên chiếc giường sắt trải ga trắng, con gái của bà đang nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền, trên gương mặt không còn một chút máu huyết, xanh xao đến nỗi khiến cho người ta phải sợ.

Nam Sa quỳ bên giường, tay đan tay cùng Dạ Lý, nàng đã quỳ như vậy từ khi ả được may miệng vết thương và đưa vào đây nằm. Biểu cảm vô hồn không nhìn ra được Nam Sa đang nghĩ gì, chỉ là đập vào trong mắt Nguyễn Thị Quý càng là một nỗi phẫn tức khó nói được thành lời. Bà siết chặt lòng bàn tay, từng bước từng bước tiến tới gần Nam Sa, bé ba khom lưng rụt cổ đi ở đằng sau dường như cũng rất dễ dàng để đoán được chuyện gì sắp sửa xảy ra.

"Mày đã lại làm gì?" Giọng Nguyễn Thị Quý lạnh lùng hơn bao giờ hết, đứng cạnh nàng nhưng chỉ đặt ánh nhìn lên thân thể Dạ Lý.

"Ông ta xúc phạm má của con và cô hai, nên con...và rồi ông ta..." Nam Sa nhàn nhạt kể lại toàn bộ sự việc đã diễn ra, đôi mắt xanh lơ của nàng mơ hồ hiển hiện một màng sương mù mờ mịt.

Nhưng nàng không khóc, không hề khóc.

Không còn nước mắt để khóc nữa.

"Con có thể hỏi bệnh trạng của cô hai thế nào rồi hay không, thưa bà chủ?"

Nguyễn Thị Quý âm thầm hít sâu vào một hơi, để cho làn không khí tràn vào buồng phổi và rồi nó bị đè nén lại ở đó, trào phúng hỏi ngược lại: "Mày biết thì cũng có nghĩa lý gì?"

"Dù con không thể làm gì, nhưng mà, làm ơn hãy cho con biết, xin bà." Nam Sa vẫn kiên trì nhưng tông giọng cùng biểu cảm vẫn một màu nhạt nhòa như thế.

Con nhỏ này, bây giờ cách ăn nói lại kỳ quái như vậy, đầu của nó bị đập trúng rồi sao?

"Đốc-tờ nói vết thương của Dạ Lý rất sâu, e rằng..." lời còn chưa thốt cạn thì Nguyễn Thị Quý đã trông thấy gương mặt Nam Sa biến sắc, nàng siết lấy bàn tay Dạ Lý, môi hồng mím chặt không thể nào giấu nổi khổ sở trong lòng lúc này.

Nội tâm Nguyễn Thị Quý càng thêm phức tạp, bà tất nhiên biết hai người con gái này có cảm tình với nhau, con bà đơn phương một phía hay thật sự song phương chăng nữa thì Dạ Lý cũng đang chịu đựng giày vò, khác nào chính bản thân bà năm xưa. Bà tức giận với Nam Sa, tất nhiên cũng là lẽ thường, nhưng bà có cho rằng đứa con gái này lợi dụng tình yêu của Dạ Lý hay không? Điều này thì không, Nam Sa không khiến cho Nguyễn Thị Quý có cảm giác đó.

Nhất là khi nàng là con gái của người ấy.

Chỉ là nàng cũng vậy, không khác người ấy, đều là những kẻ hèn nhát đến đáng thương. Nhưng dù cho có đáng thương thì cũng không đáng thương bằng chính bà và con gái của mình.

Một trước một sau, oan nghiệt.

"Xin bà chủ...cầu xin bà chủ...đừng để cô hai xảy ra chuyện..." dường như phải gắng gượng lắm thì Nam Sa mới thốt ra được lời này.

Nguyễn Thị Quý định nói gì đó rồi mới chợt nhớ ra sự có mặt của bé ba nãy giờ vẫn ở sau lưng bèn phất tay ra hiệu cho nó ra ngoài, trước lúc bé ba rời khỏi bà mới buông hờ hai chữ: "Đóng cửa."

Bây giờ thì phòng bệnh riêng này chỉ còn lại ba người là Dạ Lý vẫn đang hôn mê và Nguyễn Thị Quý với Nam Sa.

"Mày...à mà thôi...cô, cô Nam Sa, cô đối xử với con tôi không tính là bạc ác, nhưng bất quá cô cũng đã bắt nó phải chịu sự bạc tình. Tôi thương con mình hơn cả tính mạng, nó là lí do duy nhất để tôi sống tiếp trên cõi đời suốt bấy lâu nay, và rồi cô xuất hiện, tôi không biết cớ vì sao và từ bao giờ, nhưng cô đã làm cho con tôi khổ tâm quá rồi đó."

Nam Sa, người nãy giờ vẫn chưa từng buông tay Dạ Lý, quỳ trên nền đất đến nỗi hai chân tê dại mà vẫn chưa từng đứng lên, bây giờ đối mặt với những lời lẽ tựa muối xát vào tim của Nguyễn Thị Quý thì nàng chỉ biết cúi gằm mặt xuống lãnh nhận.

"Cô không có lời gì để nói à?" Nguyễn Thị Quý nhếch môi.

"Thương một người thật sự rất hạnh phúc, là cô hai đã cho con biết hạnh phúc này. Nhưng muộn màng, thì ra lại khiến người ta đau đớn đến vậy. Giá như..." chợt, Nam Sa mỉm cười, nụ cười này chính là tự chế giễu bản thân.

"Cô nói thương con tôi nhưng tôi cho rằng cô chỉ là vì trách nhiệm với lần lầm lỡ trước đó của cả hai." Nguyễn Thị Quý ngồi xuống mép giường, dịu dàng vuốt ve mi mắt Dạ Lý.

Đôi mắt Nam Sa không có lấy một chút gợn sóng, lúc này mới nhìn lên phía Nguyễn Thị Quý, khi hai ánh mắt chạm nhau, nàng liền đáp: "Dù không có sự việc đó, dù bày tỏ hay không thì kiếp này con cũng chỉ có thể thương mỗi một cô hai Cao Dạ Lý."

Thoáng qua, Nguyễn Thị Quý có hơi giật mình trước những lời lẽ này của nàng nhưng bà vẫn nhất quyết không xao động, lại chất vấn: "Làm sao cô biết đó là thương mà không phải một thứ gì đó khác?"

Bỗng, khóe môi Nam Sa nhẹ nhàng nhấc lên tạo thành một nụ cười buồn bã nhất trên đời, nàng đáp: "Một khi đã thương ai thì người ta chắc chắn sẽ biết được, vì đó là thứ tình cảm không giống với bất kỳ cảm giác nào khác trên cõi đời này. Thưa bà chủ, nhờ có con gái của bà, cô hai của con, chị Dạ Lý của con mà Nam Sa mới biết được thương một người là như thế nào, con mang ơn chị Dạ Lý vì điều đó."

"Vậy nếu có thể trả lại quá khứ, cô sẽ không bạc bẽo với Dạ Lý nữa chứ?"

"Nếu có thể làm lại thì con nhất định sẽ nói cho cô hai biết rằng con thương cô hai nhiều vô cùng tận, nói mỗi ngày mỗi giờ, để cô hai luôn cảm thấy an tâm khi bên cạnh con."

"Nhưng cả hai đều là con gái, luân thường đạo lý, mờ mịt tương lai, cô tính thế nào?"

"Con từng nghĩ chỉ cần mình kiềm chế hơn thì sẽ không gây rắc rối cho cô hai, nhưng hóa ra không phải. Giờ thì con hiểu rồi, chỉ cần cô hai muốn, con sẽ không bao giờ buông tay nữa!"

Đoạn, cả hai không ai nói gì với nhau nữa, không gian căn phòng chợt trở nên yên tĩnh đến lạ, cho đến khi Nguyễn Thị Quý lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này: "Cô ra ngoài với con bé ba đi."

"Thưa bà chủ, xin bà hãy cho con được ở lại với cô hai." Nam Sa nói với vẻ van nài.

"Cô và con bé ba đi ra xe kêu ông Chơn đánh điện cho cai tổng gô cổ thằng Sáu đó lại rồi mua tô cháo đem trở lên đây."

"Dạ..."

Đành vậy, Nam Sa miễn cưỡng lầm lũi đi ra bên ngoài theo ý Nguyễn Thị Quý, trước lúc rời khỏi nàng còn ở trước mặt bà hôn lên bàn tay Dạ Lý rồi thỏ thẻ: "Chị nghỉ ngơi nhé, em sẽ quay lại nhanh thôi."

Nguyễn Thị Quý không nhịn được, bất giác lắc đầu thở dài. Đợi khi tiếng bước chân đã xa khuất biệt thì bà mới cốc nhẹ lên trán con gái mình, bực dọc nói: "Con nhỏ đi rồi, bớt đóng tuồng đi cô hai nhà tôi."

Bỗng, Dạ Lý từ từ hé mắt, hoá ra là đã sớm tỉnh dậy rồi. Ả nằm trên giường, gượng cười nói với Nguyễn Thị Quý: "Con của má bị đâm vô vai đau gần chết mà má còn cốc đầu con nữa là sao?"

Nguyễn Thị Quý bĩu môi: "Là ai bày vẻ? Là ai tự chuốc? Lý ơi là Lý, má hết nói nổi mày rồi, tao bị mày bỏ bùa mê thuốc lú hay gì mà chịu thông đồng cũng ngộ dữ đa!"

"Là vì má thương con mà, phải không má?" Dạ Lý bị đau nhưng vẫn gắng tỏ ra nũng nịu lấy lòng.

"Má không hiểu, chỉ vì một con nhỏ Nam Sa mà tại sao phải đến nông nỗi này? Vì con lỡ trao thân cho nó? Con thừa biết là dù có ra sao vẫn còn má ở đây chống lưng mà, mấy sự vụ thất tiết đó dù bị lộ ra bên ngoài cũng thách ai dám bàn tán gì về con! Vậy thì tại sao?..."

Dạ Lý cười cười, ả rất muốn ngồi dậy nhưng bây giờ thậm chí cả ngồi cũng không nổi nữa: "Không phải vì chuyện tiết hạnh, chỉ là...má ơi, con thương Nam Sa mất rồi, con...sẽ thương em ấy đến tận ngày con chết, điều này không thể thay đổi được nữa."

Nguyễn Thị Quý nhíu mày: "Vì vậy mà con mới to gan bày ra cái chuyện sống chết này để nhìn cho tỏ lòng rõ dạ Nam Sa à?"

Dạ Lý khẽ lắc đầu nhưng ả cũng không có trả lời.

Chị đã nói sẽ không ép buộc em, nhưng xin lỗi, chị vẫn là phải bức em thừa nhận đã yêu chị và thuộc về chị đến suốt cả cuộc đời. Nam Sa và Dạ Lý, nhất định phải là của nhau!

"Dạ Lý Dạ Lý, con đang nghĩ gì mà ngẩn ngẩn ngơ ngơ vậy? Thôi để má kêu đốc-tờ vào kiểm tra cho con."

Lúc Nguyễn Thị Quý toan đứng dậy thì đã bị Dạ Lý giữ lại, ả trầm giọng: "Về chuyện của chú Sáu, hiện tại con thế này không tự lo liệu được, vẫn là phải nhờ má..."

"Được rồi, má lo được, con cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi."

Đoạn, bà vén vai áo của Dạ Lý sang bên xem chỗ vết thương đang băng bó rồi lại tặc lưỡi nói tiếp: "Thằng Sáu đó nó thù riêng hay sao mà ra tay bất nhơn quá, đã nói chỉ cần làm trầy một chút là được rồi, vậy mà nó dám đâm tới mức này. Phải là má, má kêu lính bắn bỏ nó cho rồi!"

"Thôi thôi má ơi, chú Sáu lỡ tay mà, lúc đó...gấp gáp như vậy. Vả lại như thế này không phải càng chân thật hơn? Má trách chi người ta, cũng là nhận tiền làm việc thôi."

Biết là biết vậy nhưng Nguyễn Thị Quý xót con vẫn không nhịn được hừ lạnh một tiếng tỏ rõ bực tức. Sau đó bà bèn đi ra ngoài kêu đốc-tờ tới xem bệnh trạng cho Dạ Lý, vừa đúng lúc đốc-tờ đến thì Nam Sa cũng vừa quay trở lại.

Nàng và ả hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc vạn lời muốn tỏ đều chỉ gói gọn vào một cái ôm.