Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nấc Thang Lên Cung Trăng - Mật Nguyệt

Chương 93




"Chào buổi sáng. Sao cứ đứng mãi ở cửa thế? Ủa... chỉ mặc mỗi một chiếc áo thôi à..." Trước khi đi, Nguyệt Thời Ninh đứng ở cửa cầm tách cà phê, nhìn ra con phố nhỏ bên ngoài sân, Trình Gia Di quấn rất nhiều lớp áo, phàn nàn: "Tháng Chín năm ngoái ấm lắm, ở Brisbane còn có thể xuống biển chơi, nhưng không biết mùa xuân của Sydney đi đâu mất rồi..."

Cô vừa dứt lời đã pha xong một tách trà thảo mộc, ăn ngấu nghiến món salad gà bí đỏ mà Nguyệt Thời Ninh chuẩn bị, miệng nhồm nhoàm nói: "Trẻ tuổi thật là tốt. Lúc trước Giản Tiêu cũng vậy, chị lạnh cóng, mà cậu ấy chỉ mặc mỗi áo ba lỗ."

Trong lòng Nguyệt Thời Ninh thấy buồn cười, lúc ở một mình trong phòng, có lẽ anh ấy còn không mặc cả áo ba lỗ nữa.

"Ưm! Món này ngon quá! Cho thêm vào thực đơn được đấy!"

"Nếu thêm một chút hạt thông nướng và phô mai burrata nghiền thì sẽ ngon hơn." Nguyệt Thời Ninh nhìn đồng hồ, bốn giờ mười lăm phút, cậu cúi xuống xoa đầu Kaia, rồi lên lầu bế một chú mèo con đang ngủ say xuống đặt vào ổ chó: "Hôm nay lại làm phiền chị trông chừng Natalie nhé."

Chú mèo con mở mắt, khẽ kêu "meo" một tiếng rồi lại ngủ tiếp, như thể dặn dò cậu "Đi đường cẩn thận nhé".

Quán cà phê có tên Rainbow Rabbit, kinh doanh ổn định, đa phần là khách quen. Những người già sống quanh đây xuất hiện đều đặn vào 5:40 sáng, tay cầm một cuốn Sydney Morning Herald, hoặc một cuốn sách giấy, gọi một ly cà phê Americano nóng hoặc trà cùng một chiếc bánh mì sandwich đơn giản. Sau tám giờ, khách hàng dần thay đổi thành những chàng trai cô gái đi biển, gọi những món đồ uống đá đẹp mắt và những món salad nhiều màu sắc để chụp hình check-in.

Đối diện con phố là công viên, bãi cỏ có xích đu và lò nướng tự động, xa hơn là bãi biển cát trắng mịn, cũng là địa điểm lướt sóng nổi tiếng ở gần đây, nghe nói mùa hè chật kín người. Lúc này đang là giai đoạn chuyển mùa đông xuân ở Sydney, người ta đành phải từ bỏ các hoạt động trên mặt nước, chuyển sang đạp xe, chạy bộ, hoặc tụ tập thành nhóm ba năm người để trượt ván.

Sau giờ cao điểm ăn trưa, Nguyệt Thời Ninh sẽ thay phiên nghỉ trưa với các nhân viên khác trong quán, mỗi người hai mươi phút. Nhưng hôm nay quán đông khách bất thường, từ lúc mở cửa đã có người xếp hàng chờ, hàng ngày một dài thêm, toàn là những gương mặt lạ lẫm. Nhân viên trong quán từ sáu giờ sáng đã bận rộn không ngừng cho đến một giờ chiều, ai nấy đều đói đến mức hoa mắt chóng mặt, Trình Gia Di quyết định ngừng phát số thứ tự cho bữa sáng và bữa trưa, đóng cửa bếp sớm, chỉ để lại quầy pha cà phê, dù vậy lượng khách vẫn không giảm, đa số là những người trẻ cầm điện thoại, lén quay phim chụp ảnh Nguyệt Thời Ninh phía sau máy pha cà phê.

"Các cậu mau đi ăn gì đi, để lại một người làm Cashier, cà phê để tôi làm cho."

Nguyệt Thời Ninh lắc đầu: "Để các chị ấy đi ăn đi, em sẽ pha cà phê, chị làm Cashier nhé."

Thời gian gấp rút, Trình Gia Di cũng không có thời gian để khách sáo, lập tức đứng vào quầy thu ngân, liền mạch bắt đầu nhận đơn.

Nguyệt Thời Ninh liếc nhìn đơn đặt hàng hiển thị trên màn hình bên tay trái, thấy số lượng đơn không tăng thêm nhiều. Sau vài lần trui rèn, cậu dần theo kịp tốc độ đặt hàng. So với ngày đầu tiên, tốc độ của cậu đã nhanh gấp đôi. Tập trung chú ý, bỏ đi những động tác thừa, mỗi cốc cà phê từ lúc xay hạt cho đến khi đặt lên khay, kể cả việc vẽ hình trên bề mặt cà phê cũng không qua loa, đều có thể hoàn thành trong vài chục giây.

"Xong rồi, các chị ấy quay lại rồi, em đi nghỉ ăn gì đi, để chị làm cho." Sau khi kiên trì thêm hai mươi phút, Trình Gia Di không nói nhiều, liền giật lấy hộp sữa hạnh nhân trong tay cậu, đẩy cậu ra khỏi quầy, bắt cậu phải nghỉ ngơi.

Bàn ngoài trời trước cửa tiệm đều đã kín người, Nguyệt Thời Ninh cầm một ly nước đá và một hộp salad mì Farfalle, ngồi xuống chiếc ô trống trước cửa hàng kẹo bên cạnh, nhìn ra hồ trượt ván nơi đám thanh niên đang náo nhiệt.

Chị Gia Di có nói rằng, vào những ngày không có dù lượn, Giản Tiêu thỉnh thoảng sẽ đến đây lướt sóng. Người trẻ ở Úc sống rất thoải mái và lười biếng, sau khi từ biển lên sẽ trực tiếp vác ván lướt sóng, chân trần băng qua đường mua cà phê, đến khi vào tiệm, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước...

"Là Nguyệt Thời Ninh! Thật sự là cậu ấy!" Phía sau vang lên vài tiếng hét giống như tiếng ấm nước sôi, ngay sau đó có hai cô gái chạy đến bên cạnh cậu: "Có thể chụp ảnh chung với cậu được không? Bọn mình rất thích cậu! Nghe nói cậu ở đây, nên bọn mình đến gặp cậu!"

Cậu liếc nhìn chiếc nhẫn hai người đeo trên tay, một chiếc là ngọc trai, một chiếc là opal họa tiết vân màu như tranh sơn dầu. Bộ sưu tập mới ra mắt chưa đầy một tuần mà họ đã sở hữu rồi, rất có thể họ đã theo dõi cậu từ lâu.

"Xin lỗi." Bắt đầu chuyện này rồi sẽ không dừng lại được, để không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa tiệm, cậu lạnh lùng từ chối, "Trong giờ làm việc không thể chụp ảnh chung."

Cậu đứng dậy trở vào cửa hàng, thấy khách đã tan gần hết, liền bắt đầu giúp dọn dẹp nhà bếp. Khi đi ra cửa sau để vứt rác nhà bếp, tình cờ gặp một khách quen đi ngang qua phàn nàn với Trình Gia Di: "Dạo gần đây tiệm của mấy người đông quá, sáng sớm đã có một đám sinh viên xếp hàng, ríu rít cả lên, tôi không kịp mua đồ nữa..."

Nhìn tuổi tác, có thể đoán là người làm việc gần đây, quen mua một cốc cà phê rồi đi bắt xe.

"Xin lỗi nhé, dạo này là vậy, nhưng tôi sẽ sớm nghĩ cách!" Trình Gia Di phía sau lưng bốc lên một làn khói, Nguyệt Thời Ninh cúi đầu, phát hiện cô đang giấu một điếu thuốc trong tay, tàn thuốc rơi đầy trên bậc thang.

Tiễn khách đi, cô thở phào nhẹ nhõm, quay lại thấy Nguyệt Thời Ninh đứng ở cửa, giật mình. Theo ánh mắt của cậu nhìn xuống, cô vội vứt bỏ điếu thuốc, dập tắt, hai tay chắp lại: "Bí mật, đừng kể với Moana nhé..."

"Chị..... biết hút thuốc ạ?" Nguyệt Thời Ninh ngạc nhiên.

"Từ hồi học cấp hai đã biết rồi. Khi đó lúc nào cũng cãi nhau với gia đình, vì học không giỏi, vì họ thiên vị em trai, và vì chị thích con gái, họ nghĩ chị là kẻ biến thái. Sau này tự mình sang Úc, sau khi quen Moana thì cai thuốc, nhưng thi thoảng mệt quá lại lén lút hút một điếu."

Đúng là rất vất vả, gần đây ai trong tiệm cũng đều rất vất vả, tất cả là vì cậu đến.

"Xin lỗi, đã làm phiền mọi người." Nguyệt Thời Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói, "Hay là thôi, sau này em sẽ không..."

"Em có biết mấy ngày em đến, doanh thu của chúng ta tăng bao nhiêu không?" Trình Gia Di cắt lời cậu, "Đừng đi mà. Hay thế này, mỗi tuần em chọn một ngày thứ bảy hoặc chủ nhật đến là được, chị sẽ sắp xếp lại lịch làm việc, khi em đến thì sẽ cho thêm hai người vào làm."

"Được không ạ?"

"Được chứ, khách cuối tuần đều là những người đến biển để thư giãn, vừa hay cũng tiện cho những ai muốn gặp em."

Trước đây Giản Tiêu đã từng nói với cậu, Trình Gia Di thích cuộc sống thư thả, mở tiệm chỉ cần đủ sống là được, sang Úc để thoát khỏi áp lực cao ở Hồng Kông, thậm chí vào mùa du lịch, cô còn đóng cửa tiệm ba ngày để cùng Moana lái xe đi chơi, nên sự níu giữ của cô chắc chắn không phải vì doanh thu.

"Cảm ơn chị, Gia Di." Cậu cười chân thành.

"Thôi nào, sao lại thế." Trình Gia Di bĩu môi, không khỏi đỏ mặt, "Em đừng cười nữa."

Sáng sớm thứ sáu, Moana cầm vé buổi hòa nhạc do phụ huynh học sinh tặng gõ cửa phòng cậu, nói là có một nghệ sĩ violin người Hoa nổi tiếng quốc tế, An Gia Ngư, đến Úc biểu diễn, sau khi ở Melbourne thì đến Sydney, địa điểm là nhà hát Opera: "Chỉ có hai buổi thôi, vé khó giành lắm! Dù gì hôm nay em cũng không có tiết, cùng đi nghe thử đi!"

Nguyệt Thời Ninh tưởng sẽ có ba người cùng đi, không ngờ khi xuất phát vào buổi trưa, Trình Gia Di lại không có mặt.

"Chị ấy ở cửa tiệm, nên em đi cùng chị." Moana mỉm cười, "Đi nào. Em đến lâu rồi mà chưa đi chơi đâu cả đúng không? Hôm nay chị cũng không có tiết, nghe xong buổi hòa nhạc vẫn kịp dẫn em đi dạo. Em đừng chỉ uống cà phê ở tiệm của Gia Di, trong City có rất nhiều quán cà phê ngon lắm!"

"Thật ra em..." Biết rồi. Không chỉ biết, trước đây còn chạy đông chạy tây thử vài quán. Nhưng Nguyệt Thời Ninh không nói thế mà đổi lời, "Thật ra em đã sớm muốn đi xem."

"Đúng không!" Moana có làn da sẫm hơn màu lúa mì, làm nổi bật hàm răng trắng đều, khuôn mặt bầu bĩnh, khi cười có chút trẻ con, khiến cậu bất chợt nhớ lại buổi gặp mặt đầu tiên của họ cách đây hơn nửa tháng.

Chiều hôm đó, Moana và Trình Gia Di lái một chiếc xe bán tải đến ký túc xá sinh viên đón cậu, khi cậu đang ở phía sau xe để đặt hành lý thì nghe thấy cô ấy khẽ thì thầm với Trình Gia Di ở ghế phụ: "Em ấy ngầu quá, em hơi sợ không dám nói chuyện với em ấy... Chẳng phải chị nói em ấy là một cậu trai ngọt ngào sao? Dù rất lịch sự, nhưng nhìn có vẻ rất xa cách... Có cảm giác nếu nói sai một câu nào đó em ấy sẽ ném hành lý vào đầu em luôn."

Họ không biết tai cậu rất thính, lời thì thầm của họ không đủ nhỏ.

"Em nói bậy gì đó. Là cậu trai ngọt ngào đấy, lần trước gặp mặt, suýt nữa chị ngất xỉu rồi." Trình Gia Di thở dài, "Không phải là xa cách, cậu ấy chỉ là... hơi lúng túng thôi. Nếu đặt mình vào vị trí của cậu ấy, nếu một ngày nào đó chị quên mất em, em còn vô tư như vậy không?"

Moana suy nghĩ một chút, đầu tiên là thở dài tiếc nuối, rồi phản ứng lại, tức giận phàn nàn: "Cái gì mà vô tư!"

"Em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, cái tuổi này dễ bị rối bời vì chuyện tình cảm nhất. Người lớn chúng ta có khuyên nhủ cũng chẳng ích gì, tốt nhất là giúp em ấy tìm thêm việc gì đó để làm, đừng để một mình suy nghĩ lung tung." Trình Gia Di nhân cơ hội này véo má cô đang phồng lên vì tức.

Vì vậy, dù Moana có chút sợ xã giao nhưng thi thoảng vẫn đề nghị dạy cậu chơi đàn, Trình Gia Di thấy cậu có hứng thú với quán cà phê thì liền mời cậu đến "giúp đỡ", hay như lần này đi nghe hòa nhạc, đều là cách họ quan tâm đến cậu.

"Sao rồi? Sao rồi? Cậu ấy có khác biệt không?" Khi buổi biểu diễn kết thúc, Moana không kìm được mà hỏi cậu, đôi mắt màu nâu sẫm sáng lấp lánh.

Con người khi chìm đắm trong thứ mình yêu thích, dường như đều mang vẻ mặt đầy chân thành như vậy.

"Rất tuyệt." Nguyệt Thời Ninh dù không hiểu nhạc cổ điển, cũng không phân biệt được điều gì đặc biệt trong phần trình diễn của An Gia Ngư, nhưng vẫn cảm thấy choáng ngợp. Cậu dường như đã lâu không cảm nhận được cảm xúc hoàn toàn bị tác động bởi ngoại cảnh như vậy. Âm thanh của cây đàn violin vừa lộng lẫy vừa tinh tế, tình cảm lại dạt dào, cậu không cần cố gắng tập trung mà vẫn nghe hết cả buổi biểu diễn.

"Đúng chứ! Chị cực kỳ thích cậu ấy! Mới 26 tuổi thôi! Theo con mắt người bản địa, cậu ấy có phải rất đẹp trai không?" Moana cười ngây ngô, nhìn lên sân khấu trống sau khi hạ màn.

"Cái đó... Thực ra em không nhìn rõ..." Nhà hát không có màn hình lớn, chỗ ngồi lại cao và xa, Nguyệt Thời Ninh chỉ mơ hồ thấy một đám vest đen kín mít.

"Ồ đúng rồi, chị quên mất." Moana cười xin lỗi, kéo cậu theo dòng người ra ngoài, "Đi thôi chúng ta đi dạo City một chút, Gia Di vừa tan làm, tắm xong sẽ đến gặp chúng ta, em thích món Ý đúng không, chị đã đặt bàn rồi!"

Chưa ra khỏi sảnh, Moana đã bị phụ huynh tặng vé kéo lại trò chuyện, Nguyệt Thời Ninh kéo khẩu trang lên, chỉ vào cửa ra, ra hiệu sẽ gặp cô bên ngoài, rồi rời khỏi đám đông chen chúc, đi bộ ra biển.

Không để ý đã rẽ ra phía sau nhà hát Opera, trời gần tối, mưa nhỏ vừa tạnh, ánh nắng quý giá xuyên qua những đám mây rải rác, mặt biển xanh lục pha xanh lam.

Cậu tựa vào lan can đón gió biển, khi cúi đầu xuống, ánh mắt cậu tình cờ chạm phải một đôi mắt đen lờ đờ.

Ai ngờ đối phương còn lạnh lùng hơn cậu, ánh mắt không có ý dừng lại chút nào, lướt qua cậu rồi nhắm lại.

Nguyệt Thời Ninh ngạc nhiên, không hiểu sao lại có một cái cầu thang nhỏ dẫn xuống biển ở đây, phía trên cầu thang được chắn bởi một sợi xích sắt, bên dưới có một bậc thang nhỏ chỉ rộng chừng một mét vuông, và trên đó lại có một chú hải cẩu đang nằm phơi nắng, bộ lông đen bóng, mũi đen vì ướt mà phản chiếu ánh vàng lấp lánh, giống hệt Kaia khi ngủ trưa.

Nguyệt Thời Ninh đăm chiêu nhìn nó một lúc lâu, cuối cùng bật cười: "Mày là ai thế? Có khi nào chỗ này được xây riêng cho mày không?"

Cậu lấy điện thoại ra, đứng trên lan can nghiêng người chụp vài tấm, rồi không kìm được tò mò tìm kiếm trên mạng: "Hải cẩu ở phía sau nhà hát Opera Sydney."

Hóa ra lại là một ngôi sao mạng, mọi người gọi nó là Benny, kết quả tìm kiếm hình ảnh hàng nghìn hàng vạn, liên tục cập nhật. Trong ảnh, Benny phớt lờ mọi người, hoặc đang ngủ say, hoặc ngẩng đầu nhìn trời.

Nguyệt Thời Ninh cất điện thoại, cậu không hiểu một chú hải cẩu mỗi ngày lại đến thế giới con người làm gì, không kìm được hỏi nó: "Chẳng lẽ, mày cũng đang đợi ai à?"

Dĩ nhiên hải cẩu không trả lời, nhưng cậu nhận được một tiếng cười thân thiện từ phía sau: "Có lẽ nó đang đợi một chú hải cẩu khác đấy."

Nguyệt Thời Ninh quay phắt lại.

Đối phương cũng sững sờ, nhìn cậu với bộ trang phục trang trọng gồm áo sơ mi, quần tây và giày Martin: "Nguyệt Thời Ninh? Cậu cũng đến nghe hòa nhạc à?"

Một bộ vest đen nhung, chiếc hộp đựng đàn trên lưng chặn đuôi tóc buộc lại, chắc vừa kết thúc buổi biểu diễn, dáng người cao ráo, nụ cười ấm áp, trông rất quen mắt.

Nguyệt Thời Ninh gật đầu, tránh ánh mắt anh ta, sợ anh ta hỏi cảm nhận sau khi nghe nhạc, vì cậu thực sự không có chút tế bào nghệ thuật nào, đến cả cây đàn anh ta mang là violin hay viola cũng không phân biệt được...

"Xin lỗi, có phải tôi làm phiền cậu không? Chỉ là vừa rồi tôi không nhận ra cậu, còn tưởng ai đó muốn nhảy xuống nên mới chạy tới, không ngờ cậu chỉ đang chụp ảnh."

Dù là một sự hiểu lầm nhưng cậu vẫn nói một câu: "Cảm ơn."

"Vậy, tôi đi trước đây." Người nghệ sĩ quay người đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, do dự một lúc lâu rồi quay lại trước mặt cậu, "Vừa rồi tôi nghe cậu hỏi nó rằng có phải "cũng" đang đợi ai đó, vậy nên, cậu đang đợi ai, đã đợi rất lâu rồi, đúng không?"

Nguyệt Thời Ninh sững sờ.

Có một số chuyện, dường như dễ dàng nói ra hơn khi đối diện với người lạ, ai cũng không quen ai, những lời nói ra sẽ nhanh chóng bị lãng quên, không gây thêm bất kỳ phiền phức nào: "Thực ra cũng không lâu lắm, chỉ là... không biết phải đợi bao lâu, liệu có thể đợi được người ấy hay không." Cậu nói một cách vu vơ.

Nhưng đối phương dường như đã hiểu: "Đương nhiên là có thể."

Người bạn lạ mặt thân thiện tìm kiếm khắp người, cuối cùng còn loay hoay tháo hộp đàn ra, từ dưới một bông hồng tháng tư khô màu cam nhạt, anh ta tìm ra một viên kẹo vị đào đưa cho cậu, ánh mắt rất kiên định: "Tôi đã mất rất nhiều thời gian để tìm lại người mình yêu, nhưng chưa bao giờ hối hận. Chúc may mắn, hy vọng cậu không phải chờ lâu đến thế."

Viên kẹo màu hồng nhạt trong suốt, Nguyệt Thời Ninh hơi do dự, bóc lớp vỏ trong suốt ra rồi ngậm viên kẹo vào một bên má, vừa định nói cảm ơn thì thấy người nghệ sĩ đã bận rộn thu dọn đồ đạc và nhận cuộc gọi: "Tiểu Kiều! À tôi vừa không nghe thấy! Bên này kết thúc rồi, kết thúc rồi, ừm... ừm..."

Nguyệt Thời Ninh nhìn theo anh ta rời đi, quay lại thì thấy Moana đang đứng trên bậc thang, không thể tin vào mắt mình mà nhìn cậu.

"Sao vậy?" Cậu bước lên bậc thang.

"Em quen anh ấy à?!"

Nguyệt Thời Ninh lắc đầu: "Lần đầu gặp, anh ấy tưởng tôi nghĩ quẩn muốn nhảy xuống biển."

"Chị thấy hết rồi, anh ấy đưa em kẹo!" Moana nói với giọng ghen tị, "Đẹp trai đúng là sướng thật... Chị cũng muốn có kẹo của An Gia Ngư, có phải vị đào không? Hình như anh ấy thích kẹo vị đào nhất..."

Hóa ra anh ấy chính là An Gia Ngư.

Nguyệt Thời Ninh chớp mắt, bất chợt nhớ lại bóng hình thoáng qua trong ký ức.

Không lạ gì khi thấy quen quen, tại lễ trao giải Star Gala cuối năm ngoái, An Gia Ngư khi lên nhận giải đã đi ngang qua trước mặt cậu.

Đi ngang qua thùng rác, cậu vốn định vứt bỏ gói kẹo, nhưng vừa cúi đầu, cậu lại có chút do dự... May mắn sao... Cậu nghĩ một chút, rồi cẩn thận nhét lại gói kẹo vào túi.