Mỹ Vị Song Tính Bạn Cùng Phòng

Chương 5




Ngôn ngữ dạy dỗ, bài trừ xấu hổ

Tuy nói Trình Cảnh lúc này đau đớn đã muốn bớt đi, nhưng đột nhiên bị Triệu Trạch bóp lấy eo hung hăng thao làm tiểu huyệt vừa mới phá thân, đó là cực kì khó chịu, chỉ cảm thấy trong huyệt xót dị thường, Trình Cảnh không khỏi nhíu đôi mi thanh tú lại cầu xin nói: "Triệu Trạch...cậu nhẹ chút...tôi khó chịu..."

Triệu Trạch còn đang tức giận cười nhạo một tiếng: "Chỉ có khó chịu sao tao hóa, nước của em thế nhưng là càng ngày càng nhiều, đều mau tràn ra ngoài rồi", Triệu Trạch còn chưa nói dứt lời, hắn vừa nói thì Trình Cảnh cũng có cảm giác tiếng nước rõ ràng hơn, đồng thời chỗ sâu trong hoa huy*t cũng dần dần dâng lên một cỗ ngứa ngáy, lúc bị đỉnh đến lại rất thoải mái, để cậu nhịn không được muốn kêu ra tiếng, thế nhưng...là tại sao có thể bị người ta cưỡng gian mà lại thoải mái đến muốn rên rỉ, quá dâm tiện...không thể rên được...

Nghĩ đến đây, cảm giác khó chịu dần dần rút đi càng ngày càng thoải mái Trình Cảnh không thể không dùng hàm răng cắn môi dưới, đem cái âm thanh rên rỉ sắp tràn ra cưỡng ép đè nén trở lại, chỉ khi lúc bị đâm không chịu nổi mới kêu lên một tiếng.

Thấy Trình Cảnh gắt gao cắn môi dưới, môi đỏ ướt át kiều diễm lại in lên một dấu răng, Triệu Trạch có chút đau lòng, nhưng cơn giận trong lòng còn chưa tan, thế là nặng nề đâm một cái nói: "Tao hóa, liền kêu giường đều không biết kêu hả? Không cho phép tự cắn chính mình, kêu ra", Trình Cảnh nghe lời nói của Triệu Trạch, con mắt rưng rưng khẽ lắc đầu, cảm giác xấu hổ trong nội tâm không cho phép cậu làm như vậy, tại sao có thể...Bị cưỡng gian mà còn rên rỉ dâm đãng...không thể được...

Triệu Trạch thấy Trình Cảnh lại không nghe lời, nhíu mày nói: "Thực sự là không nghe lời, thích cắn như thế vậy thì tôi giúp em", nói xong hạ người xuống cắn một cái ở trên môi của Trình Cảnh, mà Trình Cảnh bị đau lập tức buông ra môi với răng, Triệu Trạch thừa lúc này ưỡn người một cái, quy đầu to lớn đâm đến chỗ sâu nhất, kích thích thân thể Trình Cảnh run lên, đồng thời tiếng rên rỉ bị đè nén đã lâu tràn ra: "Ân a~"

Triệu Trạch nghe Trình Cảnh rên rỉ, hưng phấn đến tính khí dưới thân lại to ra, vốn là cảm thấy âm thanh của Trình Cảnh ôn nhu lại dễ nghe, quả nhiên kêu lên càng động lòng người, còn tao như vậy, thực sự là càng ngày càng khiến người ta ưa thích.

Lại nặng nề cắm xuống, Triệu Trạch cười khẽ tà tứ nói: "Tao hóa, không phải là biết gọi giường sao, kêu lên cho tôi, tôi thích nghe", mà Trình Cảnh bị ép buộc kêu thành tiếng xấu hổ muốn khóc rồi, muốn nói chuyện nhưng lại bị hạ thân đưa đẩy va chạm đến nỗi âm thanh đứt quãng, chỉ có thể đáng thương lại ủy khuất rên rỉ mắng: "Ân a~ Triệu Trạch...cậu khốn nạn...hạ lưu...quá đáng a~ Không muốn lớn nữa đâu...cậu nhẹ một chút...ân ~"

Triệu Trạch nghe Trình Cảnh mềm nhũn rên rỉ mắng người như vậy, chỉ cảm thấy cậu đang nũng nịu với chính mình, tiện tay chống tại bên thân của Trình Cảnh, đồng thời hạ thân không ngừng đâm vào, tay còn lại bá đạo nắm lấy khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Trình Cảnh, cười nguy hiểm nói: "Không lớn như vậy thì có thể thỏa mãn em sao, so với em tự mình chơi có phải càng sảng khoái hơn không?"

Trình Cảnh bị ép buộc đối mặt lúc này đã có cảm giác, so với chính mình chơi thì sướng hơn nhiều, cảm giác bị lấp đầy thật kỳ lạ nhưng lại rất thỏa mãn, khi bị đâm đến chỗ sâu nhất vừa sướng lại vừa chịu không nổi, nhưng lý trí cùng cảm giác xấu hổ vẫn còn, nhưng cái cảm giác xấu hổ này lại không được cái tác dụng gì, sẽ chỉ làm thân thể cậu càng mẫn cảm hơn.

Triệu Trạch thấy đôi mắt Trình Cảnh rưng rưng nhìn mình không nói lời nào, trong nháy mắt có chút mềm lòng, nhưng vừa nhớ tới Trình Cảnh nói "Tôi chán ghét cậu" bốn chữ, liền nhíu mày lại, bóp mặt của Trình Cảnh, động thân hung hăng một cái, như ý nguyện mà nghe Trình Cảnh khó nhịn được mà kêu ra tiếng, lạnh lùng hỏi: "Tao hóa, nói chuyện, tôi hỏi em có phải so với chính em tự chơi sướng hơn không?" Xác thật là càng sướng, nhưng Trình Cảnh như thế nào nói ra khỏi miệng, chỉ rên rỉ khó nhịn mà không trả lời.

Triệu Trạch thấy vậy, tựa hồ vì trừng phạt cậu không nghe lời, đối huyệt tâm mãnh cắm một phen, cắm đến miệng huyệt của Trình Cảnh nước sốt văng khắp nơi, ngoài miệng không chịu khống chế mà kêu to một tiếng: "A a~ không cần đỉnh nơi đó...Không caanf~" "Trả lời tôi, bằng không tôi thao lạn bức tâm của em." Triệu Trạch lãnh khốc mà nói, dưới thân cũng không ngừng động tác.

Trình Cảnh bị buộc đến không có cách nào, bất đất dĩ mà khóc trả lời: "Là...Là so với tôi tự mình chơi sướng hơn...Aan~ không cần thao nơi đó...Chịu không nổi...Ân a~ Triệu Trạch...Cậu như thế nào xấu xa như vậy..."

Bị bắt nói ra những lời nói xấu hổ như vậy Trình Cảnh cảm thấy thẹn đến muốn khóc, lại cảm thấy người phía trên mình như thế nào còn ác liệt như vậy, không chỉ có mạnh mẽ chiếm hữu, còn một hai bắt chính mình nói ra những lời này, thật là thật quá đáng....... Nhưng Trình Cảnh không biết là, lúc này chỉ mới bắt đầu.

Có được đáp án lông mày của Triệu Trạch giãn ra, thấy Trình Cảnh dễ thẹn thùng như thế, liền nổi lên ý xấu, vừa thao huyệt đồng thời dùng tay đi xoa bóp ngực của Trình Cảnh, một bên xoa còn một bên hỏi: "Bảo bối, nói cho tôi biết nơi này kêu là cái gì?" Trình Cảnh lúc này mới thật sự sợ Triệu Trạch, nghe hắn hỏi liền vội vàng rên rỉ trả lời: "Ân a~ kêu...đầu v*..."

"Sai rồi, đây là bảo bối tao đầu v*, tới, nói lại một lần nữa." Triệu Trạch ác liệt mà dẫn đường.

Nhưng Trình Cảnh lại đỏ mặt trầm mặc không nói, Triệu Trạch thấy thế vươn hai ngón tay thon dài kẹp lấy đầu v* đứng thẳng hung hăng kéo một cái, đau đến Trình Cảnh lập tức kêu lên: "A~đau...không cần kéo...đau." "Biết đau thì tốt, nói ra, nơi này là cái gì?" Trình Cảnh cảm giác được Triệu Trạch càng ngày càng quá mức, rồi lại không thể nề hà, chỉ có thể bị buộc đến cảm thấy thẹn mang theo khóc nức nở mà đáp: "Ân a~ là...là tao đầu v* của tôi...Cậu thật quá mức...Ân ~", vốn dĩ là âm thanh oán giận, lại bị hoa huy*t đột nhiên bị cắm sâu mà làm cho thay đổi giọng.

Triệu Trạch nghe người dưới thân động tình rên rỉ, cười khẽ nói: "Như này liền quá mức? Tôi đây còn có thể càng quá mức.", vừa nói một tay vừa đưa xuống, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào âm đế sưng to hỏi: "Còn chỗ này? Kêu cái gì?"

Trình Cảnh biết Triệu Trạch muốn nghe cái gì, hơn nữa cũng là âm đế cậu thường xuyên âm thầm chơi đùa, đối với chỗ này độ tiếp thu cũng cao hơn một ít, liền thở hổn hển đáp: "Ân ~ là tao âm đế...." "Trả lời đúng, bảo bối thật ngoan, vậy nơi này thì sao?" Lần này vừa dứt lời, thế nhưng không phải là dùng ngón tay chỉ, mà là dùng cái đồ vật đáng sợ kia ở trong hoa huy*t hung hăng đỉnh một cái, lấy này ý bảo Trình Cảnh trả lời vấn đề.

Trình Cảnh bị vật kia đâm sâu đỉnh đến thất thần một chút, sau đó thở hổn hển nếm thử trả lời: "Ân ~ huyệt trước...?" "Không đúng" "Ân a~ là tao huyệt ~?" "Không đúng" "Tôi không biết...Ân ~ nhẹ chút..." tựa như là trừng phạt Trình Cảnh không trả lời đúng, Triệu Trạch lại đâm sâu một cái, chọc đến người dưới thân không ngừng thở dốc, sau đó mới tà tứ trả lời: "Bảo bối nhớ kỹ nha, đây là tao bức của em, tự nói lại một lần", nghe Triệu Trạch nói, mặt Trình Cảnh lập tức hồng như thấy máu, hắn...hắn như thế nào nói cái chữ kia...còn muốn chính mình cũng nói...Thật cảm thấy thẹn...Như thế nào có thể...........

Triệu Trạch biết người dưới thân đối với cái chữ đó thật mẫn cảm, bởi vì chính mình vừa nói, bên trong huyệt liền hung hăng kẹp lại, thật là làm người sướng đến da đầu tê dại, nhưng là nhịn không được muốn khi dễ cậu, muốn cậu vì chính hắn không ngừng hạ thấp điểm mấu chốt, muốn nhìn bộ dáng của cậu cho dù thẹn đến không chịu được, cũng không thể không ngoan ngoãn nghe lời.

Trình Cảnh thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Triệu Trạch lăng lăng nhìn chằm chằm chính mình, vừa sợ hãi vừa ủy khuất, chính là thật sự nói không nên lời, thế là rên rỉ khẩn cầu nói: "Ân ~ Triệu Trạch...không nói được không...Cầu cậu...A ~ tôi nói không nên lời...", Nhưng Triệu Trạch như thế nào có thể buông tha cho cậu, thế là dùng tay đi đụng vào âm đế sưng to kia, sau đó trên xương mu hung hăng nghiền một cái, sau khi nghiền xong còn mạnh mẽ xoa nắn, chỉ thấy Trình Cảnh bị kích thích đến không tự chủ được mà kêu lớn tiếng: "A a a~ không cần....Triệu Trạch không cần....sẽ hư ~ dừng tay a.... Ân a ~ mau dừng lại... Chịu không nổi... A a~"

Lúc này Triệu Trạch lại đỉnh vòng eo thật mạnh, sau đó không chút để ý mà mở miệng nói: "Tao hóa, nói cho tôi biết, tôi đang thao nơi nào của em?" "Không cần ~ không cần đối với tôi như vậy...Triệu Trạch... Cầu cậu... Ân ~" lúc này Trình Cảnh bị khoái cảm dâm loạn âm đế cùng với cảm giác xấu hổ bức cho khóc lên tiếng, thật đáng thương mà cầu Triệu Trạch.

Nhưng Triệu Trạch như cũ không dao động, cũng không nói lời nào, chỉ hung hăng nghiền ép âm đế, sau khi véo xong còn tiếp tục xoa, nhưng trong nháy mắt bị véo thân thể Trình Cảnh run rẩy âm đế lại cao trào phun tới, khi cao trào thân thể mẫn cảm đến dọa người, lại còn bị chà đạp tàn khốc, lúc này Trình Cảnh rốt cuộc không rảnh lo cảm thấy thẹn, một bên khóc lóc phun nước một bên run rẩy nói ra những lời Triệu Trạch muốn nghe nói: "A a~ từ bỏ... Cậu đang thao...tao bức của tôi...Ân a ~ đã phun... Không cần xoa nhẹ... Triệu Trạch Triệu Trạch... Tôi chịu không nổi ~ cầu cậu dừng lại...", Thấy Trình Cảnh lãng kêu phun nước, còn nói ra dâm từ lãng ngữ như vậy, lúc này Triệu Trạch mới vừa lòng buông tay.