Mỹ Nhân Trà Xanh Quá Mê Người

Chương 2: Khó đoán




Thể lực của tôi thực ra khá tốt, nhưng cũng đành chịu thua trước kiểu người có cơ bụng tám múi như Nhiếp Văn Châu.

Để mọi chuyện không đi quá xa, sau một hồi tận hưởng tôi dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngất đi, thầm cầu mong tên này đừng có sở thích hiếp dâm xác chết.

Sau khi tôi giả vờ ngất xỉu thì hắn dừng động tác, không hiểu sao lại ấn cằm vào vai tôi, rồi khẽ cười vào tai tôi.

Phản ứng này hơi kỳ lạ, tóm lại, đó không phải thái độ mà hắn nên có sau khi bị đối tác trên giường làm mất hứng.

Nhưng ai mà quan tâm chứ?

Người đàn ông này nổi tiếng là khó đoán.

Hơn nữa, dù hắn phát hiện ra tôi đang giả vờ ngất xỉu thì cũng có sao?

Với tâm thế đó, tôi an tâm tận hưởng Nhiếp Văn Châu rửa sạch người cho tôi, và chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.

*

Mặc dù tôi biết Nhiếp Văn Châu không bao giờ phải e ngại về bất cứ điều gì.

Nhưng tôi thực sự không ngờ rằng người này đã ôm tôi ngủ suốt đêm, mà không bỏ đi trước khi tôi tỉnh dậy.

Có vẻ phiền phức rồi đấy.

Tôi thích diễn xuất, nhưng tôi không thích diễn trước những người quá đứng đắn.

Quá nhiều rủi ro.

Tôi chỉ thích những kiểu người đơn thuần và dễ lừa như Úy Hạo.

Tôi điều chỉnh cảm xúc của mình một lúc, rồi từ từ mở mắt ra, giả vờ như đang sững sờ.

Trước khi tôi có thể kêu tên của Nhiếp Văn Châu, người đàn ông này đã đi dành phần nói trước tôi, lại là sự bình tĩnh khiến tôi gai mắt: "Tôi sẽ không nói với Úy Hạo."

Thôi rồi, có vẻ như ý định giả vờ thành cậu trai ngây ngô vừa khóc vừa cầu xin hắn giữ bí mật đã hoàn thành trước thời hạn.

Tôi nghiến răng, bàng hoàng quấn mình trong chăn bông và lùi lại, khăng khăng đòi diễn tiếp: "Nhiếp... Anh Nhiếp... Chúng ta... Tối hôm qua."

"Lần đầu tiên làm tình."

Hắn châm điếu thuốc một cách lười biếng, nhếch khóe môi cười.

Sau đó, người đàn ông bình tĩnh mở thực đơn ngay trước mặt tôi, nhấc điện thoại và bắt đầu liên hệ với quản gia riêng của dãy phòng để đặt bữa sáng.

“Có kén ăn gì không?”

Nhiếp Văn Châu cười hỏi.

Vẻ mặt hắn lúc này cũng giống như khi nói chuyện với tôi ngày thường, dường như hắn không hề cảm thấy tội lỗi khi đã lên giường với một người đáng lẽ không nên.

Tôi cảm thấy hơi đau đầu khi nhận ra hắn khó đối phó phết.

Ăn sáng xong, Nhiếp Văn Châu chở tôi về nhà.

Tôi cuộn tròn như một con thỏ trắng nhút nhát trên băng ghế sau xe của hắn, mặc cho hắn nói gì, tôi đều không trả lời, cũng không thò đầu ra khỏi áo khoác của hắn.

Thực ra, tôi đang lướt điện thoại dưới lớp khoác.

Hôm qua Úy Hạo gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, nhưng tôi không trả lời một tin nhắn nào. Để xoa dịu đối phương đang giận dỗi, tôi đành hứa dành hết thời gian ngày mai cho anh.

Tôi không biết liệu ngày mai, vết hickey trên khắp cơ thể tôi có biến mất hay không. Tôi thở dài, ngón trỏ vuốt nhẹ dấu vết còn nóng trên cổ, sau đó nhắn Hứa Tử Hàng đến chăm sóc người đang "bệnh tật" là tôi.

Tính tình của thằng nhóc này không tốt, nhất là lúc đối mặt với tôi càng giống như một con mèo bị giẫm đuôi vậy. Nhưng y rất tỉ mỉ và khéo léo trong việc chăm sóc người khác, chắc là nhờ vào kinh nghiệm chăm sóc em gái của mình.

Khi đến nơi, tôi chật vật đỡ eo đi về phía cửa biệt thự, hoàn toàn không muốn để ý tới Nhiếp Văn Châu.

Nhưng người đàn ông này đã mở cửa xe, trơ trẽn sải bước về phía tôi, đưa tay ra khoác eo tôi rất chi là thân mật: “Em không mời tôi vào sao?”

Tôi tức giận đến mức muốn tát hắn một cái.

Trước khi tôi kịp trút cơn giận, sắc mặt của Nhiếp Văn Châu đã trở nên lạnh lùng.

“Đó là ai?”

Hắn hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào người đang xách hai cái túi lớn và đang lo lắng đi vòng quanh cửa phòng tôi.

... Sao hôm nay thằng nhóc này đến nhanh thế?!

Tôi che mặt thở dài, thầm xác định trong lòng rằng mình không thể dỗ Hứa Tử Hàng hết giận trước khi kết thúc mối quan hệ bao nuôi.