Mỹ Nhân Trà Xanh Quá Mê Người

Chương 1: Quá mệt mỏi




Hóa ra làm tình với ông lớn không hề thoải mái như tưởng tượng.

Tôi không thể hất mặt sai khiến hắn như vời những người khác, còn phải luôn chú ý làm tiếng rên rỉ đáng thương nhất có thể, và kiềm chế các loại phản ứng của cơ thể để bản thân dường như còn rất ngây ngô.

Quá mệt mỏi.

Tôi hơi hối hận vì đã đi ra ngoài ngày hôm nay.

Mặc dù công bằng mà nói, người đàn ông đang làm tình với tôi bằng tư thế doggy lúc này rất đẹp trai, và cậu nhỏ của hắn cũng rất đỉnh, khiến tôi đạt cực khoái mấy lần.

Nhưng tôi rất xấu hổ khi làm chuyện đó trên giường.

Tôi không dám thể hiện bộ mặt dâm đãng trước mặt cậu cả nhà họ Nhiếp, suy cho cùng thì tôi vẫn đang có một mối tình trong sáng với người bạn tốt Úy Hạo của hắn.

“Làm em đau sao?”

Nhiếp Văn Châu trầm giọng hỏi như một người đàn ông đứng đắn.

Trên thực tế, người đàn ông này đang bóp eo tôi để ngăn tôi trốn thoát, trong khi hắn dùng sức nhấp vào chỗ sâu nhất, hành động nhanh và mạnh chẳng khác nào cái máy đóng cọc.

Thực sự mạnh bạo.

Làm tình miễn phí với bạn trai của người khác, vậy mà còn làm tàn nhẫn như vậy.

Tôi chịu không nổi phải khóc lên, tôi nhắm mắt gục đầu vào thành giường không nói nên lời, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào yếu ớt.

Cũng do tôi xui xẻo, vừa vào quán bar đã đụng phải tên đáng ghét này.

Ý định ban đầu của tôi là tìm Hứa Tử Hàng, người đang làm việc ở đây. Mấy ngày trước bọn tôi có cãi nhau, nên lần này tôi muốn kéo y lên giường để dỗ cho hết giận, vì vậy tôi đã uống thuốc kích dục trước khi tôi đến.

... Kết quả bị Nhiếp Văn Châu bắt gặp.

Hình tượng của tôi trước mặt Úy Hạo là một thiếu gia kiêu ngạo không biết sự đời, cho nên không thể để Nhiếp Văn Châu biết việc tôi tự nguyện uống thuốc, tôi chỉ có thể giả vờ như uống nhầm rượu bị người khác bỏ thuốc kích dục. Xoa huyệt thái dương rồi loạng choạng bị tên mặt người dạ thú này đỡ đi.

Ừ thì đi thẳng đến tận giường của khách sạn.

Cái tên khốn nạn này.

Bình luận và bình chọn để ủng hộ cho người dịch(⁀ᗢ⁀)