Tô Mị biết Tiêu Dịch chắc chắn sẽ xưng đế. Lúc đó, dù cho hai nhà có là tâm phúc của Thừa Thuận đế đi nữa thì Từ hay Vương cũng đều sẽ bị xử lý.
Nàng không thông cảm với bọn họ. Nhưng dù hai nhà này thù địch với Tô gia ra sao đi nữa thì từ đầu đến cuối Từ Bang Ngạn cũng không làm gì có lỗi với Tô gia, hơn nữa còn âm thầm giúp đỡ mấy lần… Mặc dù không giúp được gì.
Cho nên nàng không muốn Từ Bang Ngạn chết một cách vô nghĩa.
Mưa đã tạnh, trong sân nhà có tiếng nước chảy tí tách xen lẫn tiếng chim kêu, hết sức vắng vẻ. Qua cơn mưa, không khí mát mẻ lạ thường, mùi cỏ xanh nhàn nhạt khiến Tô Mị nhớ tới mùi trên người Tiêu Dịch.
Đã mấy ngày không gặp, nàng rất nhớ hắn.
Ngải ma ma đẩy Tiêu Dịch qua cửa thùy hoa, vừa cẩn thận đi vòng qua nước đọng trên đất, vừa nói: “Gần đây kinh thành mưa gió không yên, chi bằng chủ tử đến sơn trang tĩnh dưỡng một thời gian. Nơi này đã có mấy người Hạng Lương trông coi, sẽ không xảy ra chuyện gì rắc rối đâu.”
Tiêu Dịch nói: “Thứ ta muốn chính là sự không yên ổn này, chỉ khi đầm nước kinh thành hoàn toàn hỗn tạp, chúng ta mới chắc chắn giành được chiến thắng.”
Ngải ma ma còn định khuyên nữa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người truyền tới từ chỗ bóng liễu. Chú ý lắng nghe một chút, hình như là hai tiểu nha đầu đang nói chuyện.
“Không thể nào, Vương phi thật sự ở một mình cùng nam nhân khác trong một phòng sao?”
“Ta lừa ngươi làm gì! Người nọ vừa vào, Vương phi đã đuổi hết người hầu ra, khoảng một giờ sau mới mở cửa phòng.”
“Vương phi to gan thật, đây chắc chắn là do Vương Gia không thể làm gì vương phi… Mà người nọ là ai vậy?”
“Nghe nói là người mới thi đỗ trạng nguyên, hình như còn là vị hôn phu trước đây của Vương Phi!”
“Vậy thì càng không nên gặp mặt, rốt cuộc Vương phi đang nghĩ gì vậy, không sợ Vương Gia…”
Nghe đến đây, mặt Tiêu Dịch trầm như nước, Ngải ma ma lập tức cao giọng quát: “Ai đang nói năng linh tinh mau đi ra đây!”
Kết quả hai tiểu nha đầu kia nghe thấy có người tới nên sợ tới mức bỏ chạy nhanh như chớp.
Ngải ma ma tức giận nói: “Không hiểu chút quy củ gì, nhất định là tiểu nha đầu vừa vào phủ. Chủ tử không cần phải để ý đến chuyện này, lão nô nhất định sẽ tìm ra bọn họ, sau đó đánh một trận rồi bán ra khỏi phủ.”
Tiêu Dịch lãnh đạm nói: “Ngươi quản thúc người làm kiểu gì vậy? Vương phi còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm quản gia, còn ngươi đã làm quản gia lâu năm. Vậy mà trong phủ lại có hạ nhân dám nghị luận về chủ tử? Thật là hoang đường! Phạt ngươi ba tháng tiền lương, nếu tái phạm thì đừng trách ta không để ý mặt mũi của ngươi.”
Ngải ma ma không ngờ lửa cháy trên đầu mình. Một lúc sau, khuôn mặt già đỏ lên, lẩm bẩm: “Thế cục bên ngoài không yên ổn, lão nô lo cho chủ tử cả ngày lẫn đêm, nhất thời sơ suất việc quản thúc người làm, là lão nô không đúng.”
Tiêu Dịch không nói gì, tự chuyển xe lăn rời đi. Vừa đi ra bức khỏi bình phong bằng cẩm thạch ở tiền sảnh, liếc mắt đã nhìn thấy Tô Mị.
Nàng ngồi một mình ở hành lang, ánh mắt trống rỗng, ngẩn ngơ nhìn về phía chân trời dần tối, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tiêu Dịch vừa thấy nàng như vậy, vẻ mặt của hắn liền ủ rũ trước tiên, ngay sau đó thì ho khan hai tiếng.
Tô Mị lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên, cười nói: “Hôm nay trở về sớm, đúng lúc ta có lời muốn nói với ngài đây!”
Tiêu Dịch nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười cứng ngắc: “Thật vinh hạnh cho ta.”
Đây là sao? Vẻ mặt Tô Mị đầy mờ mịt, ánh mắt mang theo ý hỏi nhìn Ngải ma ma đang đi theo phía sau.
Ngải ma ma cười rất mất tự nhiên, lấy lệ nói: “Lão nô cũng không biết, rất có thể là vì phiền lòng chuyện bên ngoài.”
Tô Mị “à” một tiếng, theo Tiêu Dịch đi vào Noãn các.
“Ngài khó chịu gì vậy?” Tô Mị tiện tay đóng cửa lưới lại, lấy ra một đôi nạng từ cái tủ lớn màu đen: “Trở về là kỳ quái, ai chọc Vương gia nhà ta không vui vậy?”
Tiêu Dịch chống gậy đi lượn quanh trong phòng, bình tĩnh nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi, ta không có không vui.”
Trên mặt viết rõ là không vui, vậy mà còn cứng miệng! Tô Mị có hơi mắc cười. Nếu là bình thường thì nàng nhất định sẽ dỗ hắn mấy câu, nhưng hôm nay trong lòng nàng có chuyện nên không để ý, nói thẳng: “Hôm nay Từ Bang Ngạn có tới tìm ta, hắn ta bảo ta nhắc nhở ngài một câu… Tin đồn đang rất xôn xao, cẩn thận Hoàng thượng đem ngài làm người chịu tội thay!”
“Hắn ta là ai? Bảo nàng truyền lời là nàng truyền lời?” Tiêu Dịch ôn hoà nói: “Còn có tác dụng hơn cả thánh chỉ.”
Tô Mị hòa nhã giải thích: “Chuyện liên quan đến an nguy của ngài thì khi có được tin tức, ta nhất định phải nói cho ngài.”
Tiêu Dịch bám cái ghế dài rồi từ từ ngồi xuống: “Ở trong mắt nàng, ta ngu xuẩn như vậy à, nếu hắn ta không nhắc nhở thì ta không thể nhận ra sao?”
Tô Mị bị lời nói lạnh lùng của hắn làm cho bối rối, không rõ nguyên do nhìn vào hai mắt hắn: “Ngài ăn pháo à? Sao tức giận vậy! Hay là đang bực dọc gì ta?”
Tiêu Dịch ngẩn ra, sau đó quay mặt ra chỗ khác, mím chặt miệng không nói lời nào.
Tô Mị lườm hắn, dứt khoát không nói gì, tiện tay cầm kim khâu và khay đựng chỉ lên, cúi đầu thêu.
Noãn Các khôi phục lại vẻ yên tĩnh, chuông gió dưới mái hiên phát ra âm thanh leng keng, nhẹ nhàng gõ vào lòng Tiêu Dịch.
Hắn âm thầm liếc nhìn Tô Mị, hắng giọng.
Tô Mị vẫn không ngẩng đầu.
Tiêu Dịch lại ho khan hai tiếng, có hơi tức giận nói: “Rót nước!”
Nước trà được đưa đến bàn nhỏ, vẫn không nghe thấy nàng nói chuyện, Tiêu Dịch hừ lạnh một cái, nói: “Nàng không có gì muốn nói với ta à?”
“Nói xong rồi.” Tô Mị bình thản đáp, lúc này nàng đã loáng thoáng đoán được vì sao Tiêu Dịch giận dỗi.
Thật ra Tiêu Dịch là một người rất dễ nói chuyện, điều kiện tiên quyết là không đụng tới Từ Bang Ngạn.
Chỉ cần mọi việc có nhắc tới Từ Bang Ngạn, vị chủ nhân này sẽ bắt đầu quái gở, đầu óc cũng ngây ngốc đi.
Tô Mị cảm thấy như vậy không tốt, nhất định phải cản hắn, nếu không đừng nói là bảo vệ Từ Bang Ngạn, chỉ sợ sau khi Tiêu Dịch lên ngôi, điều thứ nhất hắn làm là khai đao.
Tiêu Dịch không chịu được hỏi: “Từ Bang Ngạn tìm nàng, nàng nên để hắn ta tìm ta chứ. Nàng thì hay rồi, một mình nói chuyện với hắn ta, không sợ ta làm khó… Không sợ hắn ta có mưu đồ gây rối à? Dù sao hắn ta cũng là người của Từ gia.”
“Hắn ta đi tìm ngài chưa? Có phải chính ngài không chịu gặp hắn ta không?” Tô Mị lập tức phản bác: “Ta có thể để người thứ ba biết chuyện nghiêm trọng như vậy sao?”
Tiêu Dịch há hốc mồm, bỗng nhiên không lên nổi tinh thần, lẩm bẩm mấy câu, ngay cả hắn cũng không biết mình đang nói những gì.
Tô Mị nhẫn nhịn nói: “Ngài nói có lý, nếu là người ngoài thì ta nhất định sẽ không làm, nhưng Từ Bang Ngạn thì khác, hắn ta sẽ không hại ta.”
Tiêu Dịch nghe vậy, càng đen mặt hơn: “Nàng tin tưởng hắn ta như vậy à?”
“Ta không muốn lừa ngài.” Tô Mị nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: “Vương gia, trừ người nhà mẫu thân ta và ngài, hắn ta là người ta tin tưởng nhất.”
Tiêu Dịch chỉ cảm thấy trong miệng vừa đắng vừa chua vừa chát, ghen tị nói: “Xem ra địa vị của hắn ta ở trong lòng nàng rất cao?”
Tô Mị cau mày, giọng có hơi cao lên: “Ngài bớt suy nghĩ bậy bạ. Nghe này, ta và hắn ta chẳng có chuyện gì! Trong cung phái người thương nghị với Từ lão gia cả một buổi tối, ngài phải cẩn thận, chó gấp quá còn nhảy tường chứ đừng nói tới Hoàng thượng tay nắm quyền sinh sát.”
Đây là lần đầu tiên nàng nói với hắn như vậy.
Tiêu Dịch chợt phát hiện ra thái độ của Tô Mị đối với hắn đã khác, trước kia nàng luôn dè đặt, hơi dò xét với hắn, luôn thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt. Một khi phát hiện ra tâm trạng của hắn không vui sẽ lập tức từ bỏ ý kiến của mình mình, dùng trăm phương ngàn kế dỗ hắn.
Nhưng bây giờ, có vẻ nàng trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc nàng nói chuyện cùng Từ Bang Ngạn thường dùng giọng nói này, có phải điều này nói rõ quan hệ của bọn họ đã tiến thêm một bước so với trước đây hay không?
Tiêu Dịch vẫn lạnh lùng không nói lời nào, nhưng đã không còn phiền não giống như vừa rồi.
“Ngài, đúng là hết cách với ngài.” Tô Mị tức giận trừng hắn, rồi lục tung khay đựng kim chỉ, sau đó ném cho hắn một cái túi thơm: “Rõ ràng lớn hơn ta bốn tuổi, không phải ca ca nên dỗ muội muội sao? Sao lần nào cũng là ta dỗ ngài!”
Đường vân của hai bông hoa sen tươi mới như thể vừa được vớt lên từ nước.
Khóe miệng Tiêu Dịch không tự chủ được nhếch lên, nhưng lại lập tức xụ xuống, hắn buông tay: “Buộc lên cho ta.”
Khi Tô Mị đến gần người, hắn chợt giam cầm nàng vào lồng ngực, nhẹ nhàng ngậm vành tai nàng, nói nhỏ: “Ca ca thương.”
Bàn tay hắn nắn bóp mấy cái, cả người Tô Mị đã mềm nhũn, đôi mắt xinh đẹp lóng lánh hiện lên, khẽ gắt: “Phì, xương cốt và thân thể chỉ mới tốt lên, ngài đừng coi thường lời ta vừa nói.”
“Yên tâm, tất cả đã bố trí xong, nàng chờ xem kịch vui đi.”
Khí trời tháng ba đã rất ấm, trong gió đêm cũng tràn đầy sắc xuân ấm áp.
“Két” một tiếng, cánh cửa sau dãy nhà Đông mở ra, thân hình của Ngải ma ma chợt ẩn vào bóng đêm mịt mờ.
Không lâu sau, Lâm Hổ đi theo cũng biến mất trong bóng tối.
Ngày hôm sau, Tô Mị biết Ngải ma ma gặp mặt Mộc Lý Đường, Lâm Hổ chỉ mơ hồ nghe được một vài từ.
“Vĩnh Lợi… Giáo hội, quán trà?” Tô Mị suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết có ý nghĩa gì: “Chẳng lẽ Mộc Lý Đường cũng tin tôn giáo ngươi nói?”
Lâm Hổ gãi đầu: “Hầu hết người Tây Vực bọn họ đều tin vào tôn giáo, nhưng không giống chúng ta, bọn họ không lạy Bồ Tát, nghe nói thần tiên của bọn họ chỉ có một vị.”
Tô Mị trầm ngâm nói: “Ngươi tiếp tục canh chừng bọn họ, có động tĩnh thì cứ tới đây bẩm báo.”
“Dạ.” Lâm Hổ hơi do dự, đề nghị: “Hay là nói cho Vương gia một tiếng, Ngải ma ma lén lén lút lút, có thể làm hỏng chuyện của Vương gia.”
Tô Mị trịnh trọng nói: “Tình cảm giữa Ngải ma ma và Vương gia không phải tầm thường, phải có được chứng cứ xác thực trước, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Lâm Hổ than thở: “Trong đó còn có Hạng Lương.”
Tô Mị nghe vậy, sắc mặt hơi nghiêm lại: “Có phải gần đây chúng ta gặp hắn ta ở cửa hàng của Mộc Lý Đường không?”
Lâm Hổ hồi tưởng trong chốc lát, sắc mặt cũng thay đổi: “Không sai, ta nhớ lúc ấy Mộc Lý Đường đúng lúc không có ở trong cửa hàng, tiểu nhị còn nói là có khách quý đến.”
Tô Mị mệt mỏi dựa lưng vào ghế, đỡ trán nói: “Lần này thật đúng là quá phiền phức… Ngươi đừng dán mắt vào Hạng Lương, hắn ta quá cảnh giác. Ta sẽ nghĩ cách gài bẫy Ngải ma ma, ngươi trông chừng Mộc Lý Đường, nếu có cơ hội thì lục soát cửa hàng của hắn ta.”
Nói là làm liền, sau giờ Ngọ, Tô Mị đột nhiên muốn kiểm kê phòng kho.
“Ngải ma ma, hai mươi tháng ba là lễ cập kê của muội muội ta, thấy trên danh sách phòng kho có vải lụa dệt kim thêu họa tiết lông chim công, ta định lấy đi may xiêm y cho muội muội, kết quả mở phòng kho ra mà không tìm được!”
Vẻ mặt Tô Mị giận tái đi: “Hay lắm! Đồ tấc gấm tấc kim gì đó vậy mà nói không có là không có? Nói đến đây, từ lúc ta vào phủ thì chưa từng kiểm tra phòng kho, vậy dứt khoát điều tra đi, ta muốn xem xem trong kho còn thiếu bao nhiêu thứ!”
Ngải ma ma cười nói: “Mất thì chắc chắn không mất đâu, có lẽ là bà quản sự để quên ở đâu đó. Vương phi chớ vội, lão nô sẽ đi tìm, nhất định không làm lỡ lễ cập kê của Tô nhị tiểu thư.”
“Ta không thể đợi ma ma tìm được, lấy vải lụa khác đưa qua đi.” Tô Mị gạt gạt nước trà, cười như không cười nói: “Ma ma và Yến Nhi kiểm tra phòng kho, những việc lặt vặt khác thì cứ giao cho Phúc ma ma tạm quản lý, khi nào kiểm tra sổ sách không bị nhầm lẫn thì khi ấy làm trở lại.”
Thịt bên má Ngải ma ma hơi run, nhẫn nại nói: “Lão nô lĩnh mệnh.”
Tô Mị nhìn Ngải ma ma, khẽ cười. Vương phủ có tổng cộng bốn phòng kho, hơn nữa còn có Yến Nhi “trợ giúp” bên cạnh, không có nàng ngầm cho phép, Ngải ma ma vĩnh viễn đừng hòng tìm ra “sổ sách phù hợp”!
Như vậy, nàng đã có thể chờ tin tức bên Lâm Hổ.