Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà

Chương 46




Sau khi xử lý Thạch Nhược Anh xong, Tô Mị hả giận vô cùng nhưng nàng cũng lo lắng không kém: “Lần này chúng ta xé rách mặt với Hoàng thượng, nhưng chuyện này lại không thể mang ra bàn với hắn… Liệu hắn có thẹn quá hoá giận rồi hạ lệnh bắt ngài không?”

Tiêu Dịch nói: “Chắc chắn hắn ta sẽ tức giận, nhưng sẽ không ra lệnh bắt ta đâu, bởi nếu hắn có dũng khí đó thì sao Thạch Nhược Anh phải lén lút hạ độc? Hắn có thể buộc tội ta với cái cớ “Họa loạn triều cương, mưu đồ bất chính” rồi tịch thu tài sản. Nói thẳng ra là do hắn nhát gan!”

Tô Mị cân nhắc một lúc rồi mỉm cười: “Đúng vậy, dù sao thì lúc đó phụ thân ta cũng bị coi là ‘Nghịch tặc mưu phản’ mà! Hoàng đế của chúng ta nhỏ mọn vô cùng, hắn chỉ biết dùng một số thủ đoạn để hãm hại người khác chứ không có chút uy nghiêm nào của Hoàng đế cả. Chẳng biết tại sao Tiên đế lại chọn hắn ta nữa!”

Tiêu Dịch thở dài: “Trong số chín hoàng tử bọn ta thì phế Thái Tử là người xuất sắc nhất, hắn cũng là người mà Tiên đế hết lòng bồi dưỡng để mai này thừa kế ngôi vua, để tránh mối họa tranh giành ngôi vị sẽ xảy ra nên Tiên đế đã cố tình trấn áp các Hoàng tử khác. Vì vậy mà những người còn lại không phải tầm thường thì là người ốm yếu, chọn một vị tướng trong số những người lùn thì hắn cũng chỉ miễn cưỡng được coi là tốt thôi.”

“Ngài mạnh hơn hắn gấp trăm lần!” Tô Mị đứng lên bênh vực Tiêu Dịch.

“Ta… Mang trong mình một nửa dòng máu dị tộc.”

Hắn vừa dứt lời, bầu không khí bỗng nhiên rơi vào im lặng. Tô Mị chợt nhận ra một vấn đề mà bấy lâu nay nàng đã bỏ qua.

Đó là câu nói mà người ta hay truyền tai nhau: Không phải tộc ta, trái tim sẽ khác!

Dù hai chân Tiêu Dịch không có tật hay dù hắn có tài giỏi hơn người đi chăng nữa thì điểm này cũng đủ để các triều thần phản đối việc phong hắn làm Thái tử rồi.

Một lúc lâu sau Tô Mị mới nói: “Tiên đế hẳn rất thương ngài, nếu không tại sao lại giao quân Liêu Đông cho ngươi?”

“Ta không biết.” Trên mặt Tiêu Dịch hiếm khi lóe lên vẻ bối rối: “Tiên đế đã dặn ta rằng trước khi đến Liêu Đông, hãy đến biên giới nhìn một chút.”

“Vậy ngài nhìn thấy cái gì?”

“Còn có cái gì nữa, chỉ có chiến tranh, cướp bóc và chết chóc mà thôi.” Giọng nói của Tiêu Dịch lộ ra đau buồn cùng bất lực: “Khi lần đầu nhìn thấy ngôi làng bị Thát Đát cướp bóc, ta còn nghĩ rằng mình đang ở dưới A Tì địa ngục.”

Tô Mị vội vàng an ủi hắn: “Vì chúng ta đã đạt được thỏa thuận với Hòa Thạc Đặc Bộ, cho nên hai bên Thát Đát về sau sẽ bị kiểm soát chặt chẽ, sau này chúng ta cũng sẽ có một cuộc sống tốt hơn mà thôi!”

“Nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài, lực lượng biên giới của chúng ta hiện giờ vẫn còn quá yếu.” Tiêu Dịch thở dài một hơi: “Ta thật sự không muốn sử dụng quân Liêu Đông.”

Sóng gió qua đi, Vương phủ rất nhanh bình tĩnh trở lại, ngoài mấy người hầu thân cận trong sân thì không ai biết chuyện gì đang xảy ra cả.

Vì chuyện này quá lớn nên Tô Mị chỉ dám nói với mẫu thân rằng trong phủ có hạ nhân ăn cắp chứ không dám nói ra sự thật, tránh làm bọn họ lo lắng vô ích.

Mạnh thị không phát hiện ra manh mối nào, nhưng Tô Thượng Thanh làm quan đã nhiều năm, độ nhạy bén vẫn còn đó, cho nên ông có thể ngửi thấy mùi bất thường trong chuyện này.

Nữ nhi và nữ tế không nói rõ ràng nên ông cũng không tiện hỏi, thấy sắc trời đã muộn thì chuẩn bị rời đi.

Trong lòng Tô Mị có tâm sự nên không giữ bọn họ ở lại ăn tối, trước khi chia tay, nàng nhận thấy tâm trạng của Tô Thù có vẻ đã tốt lên nhiều, đôi mắt lấp lánh và không ngừng cười.

Nàng không khỏi cảm thấy nghi ngờ, bèn tìm Yến Nhi đến hỏi thì mới biết Hạng Lương cùng Tô Hạo chơi với nhau cả một buổi chiều, lúc ấy Tô Thù cũng ở đó.

Quả nhiên là muội muội thích hắn ta, Tô Mị khẽ thở dài, không biết nên buồn hay nên vui nữa.

Mấy ngày sau, trong cung vẫn gió yên sóng lặng, đừng nói là chỉ trích, ngay cả người cũng không phái tới hỏi một câu, một chút phản ứng cũng không có, yên bình đến lạ thường!

Mẫu tử Thạch Nhược Anh cứ vậy mà lặng yên biến mất khỏi Kinh thành, thậm chí ngay cả một giọt nước cũng không hề bị dao động gì.

Tô Mị coi như thấy rõ bộ dáng ngoài mạnh trong yếu của Thừa Thuận đế rồi, bảo sao kiếp trước Tiêu Dịch có thể đá hắn xuống đài!

Cuối tháng Hai, Tiêu Dịch ngày càng bận rộn, đa số thời gian đều không ở trong phủ. Dù có trở về thì cũng bàn bạc với phụ tá ở khu nhà phía Đông cả ngày, khi hắn về phòng thì đêm đã khuya, Tô Mị cũng đã đi ngủ từ lâu rồi.

Tô Mị bấm ngón tay tính toán, bảy ngày rồi nàng chưa được gặp hắn.

Hôm nay khó được hôm hắn về sớm hơn một chút, hai người đang định nói chút chuyện riêng thì Ngải ma ma ngang nhiên bưng hai chén canh bách hợp bước vào.

Bà ấy vừa khuyên Tiêu Dịch chú ý đến thân thể mình hơn, vừa tự nhiên nói về phong cảnh ở Tây Vực, đặc biệt là nơi Thái phi lớn lên.

“Lão nô nhớ rằng ở đó có một cái hồ lớn, đưa mắt nhìn ra xa cũng không thấy bờ, còn hai bên bờ là rừng bạch dương nối tiếp nhau, đỏ rực như đám mây lửa đang cháy.” Ngải ma ma nhìn về phía Tây: “Bầu trời phản chiếu xuống mặt hồ, những đám mây trắng lơ lửng trên mặt nước khiến lão nô không phân biệt nổi đâu là trời, đâu là nước nữa.”

Tiêu Dịch cẩn thận lắng nghe: “Mẫu phi thích cái hồ đó sao?”

“Đúng vậy, người thường xuống hồ nghịch nước, còn nói rằng sau này sẽ sống ở Đại Thực cả đời và không bao giờ gả đi, dù chết cũng muốn được chôn bên hồ.” Nỗi xót xa trong mắt Ngải ma ma không giống giả vờ, bà ấy thở dài một hơi, nói: “Nhưng bây giờ, người đã nằm một mình trong hoàng lăng, chỉ có thể nhìn về nơi quê hương xa xôi chứ không thể quay về được nữa.”

Ánh mắt Tiêu Dịch tối sầm lại, một lúc lâu sau mới nói: “Không thể nào, nước Đại Thực bây giờ không còn tồn tại nữa rồi.”

Tô Mị nghe như lọt vào sương mù: “Tại sao nó lại biến mất?”

Tiêu Dịch giải thích: “Hơn hai mươi năm về trước nó đã bị Cách Nhĩ Hàn xóa sổ, tất cả các quý tộc của Đại Thực đều bị giết chết, mẫu thân ta may mắn sống sót và tình cờ gặp được Tiên đế, vì vậy mới vào cung làm phi.”

“Thì ra mẫu phi là công chúa Tây Vực!” Tô Mị chợt hiểu ra, nhưng thấy tâm tình hắn có vẻ không tốt, bèn nhẹ giọng an ủi: “Mẫu thân ta thường nói, chồng con ở đâu thì nhà ở đó, ai bảo Kinh thành không phải là nhà của mẫu phi vậy?”

Ngải ma ma lắc đầu liên tục: “Vương phi chắc không biết cái gọi là cố hương khó rời rồi, thật ra công chúa không hề thích kinh thành chút nào. Không, người còn chẳng biết Kinh thành trông như thế nào, cả ngày bị nhốt ở trong cung điện nhỏ hẹp, khoảng cách xa nhất có thể đi cũng chỉ là Ngự hoa viên mà thôi! Người đã nhiều lần nói với lão nô rằng người hối hận khi vào cung, ở đây người không vui chút nào, nếu không sao người có thể mất khi vẫn còn trẻ như vậy được?”

Tô Mị ngẩn ra, nữ tử trong thâm cung có bao nhiêu người được hạnh phúc? Nhưng tâm trạng lúc này của Tiêu Dịch rõ ràng rất tệ, tại sao Ngải ma ma cứ tiếp tục nói Thái phi sầu não mà chết, đây chẳng phải là dậu đổ bìm leo hay sao?

Chủ đề này rõ ràng không nên tiếp tục nữa.

“Đêm đã khuya rồi, Vương gia nên nghỉ ngơi thôi.” Tô Mị nói tiếp: “Ngải ma ma đi xuống gọi Yến Nhi lên đây, hôm nay để con bé gác đêm.”

Ngải ma ma đứng dậy, ngập ngừng nhìn Tiêu Dịch, những lời muốn nói cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Ban đêm, Tô Mị mãi không thể ngủ được bèn mở miệng nói: “Ngải ma ma hình như đang ám chỉ điều gì đó.”

“Chắc là sợ ta nhớ đến lòng tốt của Thái hậu sẽ không còn minh mẫn nên muốn nhắc nhở ta không được quên mẫu phi thôi.” Tiêu Dịch không muốn nói kỹ hơn nên nói tiếp: “Mặc kệ bà ấy, ngủ đi.”

Những lời mà hắn nói không thể làm Tô Mị tin được, bởi Ngải ma ma cứ liên tục nhấn mạnh rằng Thái phi nhung nhớ cố hương, chắc là bà ấy muốn ám chỉ điều gì đó với Tiêu Dịch. Với lại, nhìn phản ứng của Tiêu Dịch thì có lẽ là hắn đã hiểu, chỉ là không muốn tỏ thái độ mà thôi.

Hơn nữa, Ngải ma ma cứ như muốn nói Tiên đế cưỡng ép Thái phi vào cung vậy!

Tô Mị càng ngày càng cảnh giác hơn với bà ấy.

Năm nay mưa vô cùng lớn, từ tháng Ba đến giờ, kinh thành chưa có ngày nào được nhìn thấy ánh mặt trời, xung quanh bị sương mù bao phủ tựa như biến thành một bức màn đen vậy.

Trong cơn mưa phùn, Tấn Vương phủ bỗng có một vị khách không mời mà đến, hắn ta nói rằng muốn gặp Tấn Vương phi.

Người gác cổng nói thẳng: “Từ đại nhân, nếu là công việc thì ngài đến tìm Vương gia chúng ta là được, còn nếu là chuyện riêng thì mời người của Từ gia gửi thiệp đến.”

“Nếu ta tìm được Tấn Vương thì còn tìm Vương phi làm gì? Đừng nói nhảm nữa, mau vào thông báo đi!” Từ Bang Ngạn nóng nảy nói: “Chuyện này vô cùng quan trọng, là chuyện liên quan đến mạng người đấy! Nếu các ngươi vẫn ngăn không cho ta vào thì ta sẽ đi mời Tô lão gia đến.”

“Chờ đó.” Người gác cổng đóng sầm cửa lại.

Nửa giờ sau, Từ Bang Ngạn gặp Tô Mị ở sảnh hoa nhỏ.

“Từ đại Trạng Nguyên, rốt cuộc là chuyện gì liên quan đến mạng người vậy?” Tô Mị tức giận hỏi: “Đừng nói là Vương Lan Nhi nhờ ngươi đến cầu xin Vương gia buông tha cho Vương Duẫn đấy!”

Vì vu oan cho Tô Thượng Thanh nên đến nay, Vương Duẫn vẫn bị giam trong nhà giam của Đại Lý Tự. Mặc dù Thừa Thuận đế muốn giơ cao đánh khẽ, nhưng chỉ cần lộ ra một chút tiếng gió thôi, Tiêu Dịch cùng một số dòng họ có công lao hiển hách nhất định sẽ lên tiếng phản đối, để trấn an bọn họ, Thừa Thuận đế chỉ có thể tiếp tục giam Vương Duẫn lại.

Từ Bang Ngạn tự rót cho mình một chén trà, nói: “Ta chẳng thèm lo chuyện của Vương gia, Vương Lan Nhi kia ngày nào cũng đến nhà ta khóc lóc than thở, làm ta phiền chết đi được, chỉ muốn dọn ra ngoài cho xong!”

Hắn ta dừng lại, có vẻ đã bình tĩnh hơn: “Nàng đã nghe những tin đồn trên phố chưa?”

Tô Mị khó hiểu: “Ngày nào ta cũng ở trong phủ không ra ngoài thì nghe ở đâu bây giờ?”

Từ Bang Ngạn nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, lo lắng, u sầu cùng với một chút tò mò, hắn ta nhìn xung quanh một vòng rồi nhỏ giọng nói: “Cho bọn họ lui xuống đi.”

Tô Mị vẫy cho tất cả lui xuống: “Đừng úp úp mở mở nữa, mau nói đi.”

Từ Bang Ngạn hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Không biết bắt đầu từ khi nào mà đầu đường cuối ngõ đều đang truyền tai nhau một tin tức… phế Thái Tử bị oan và bị người khác hạ dược nên mới mắc bệnh Thất Tâm Phong.”

Tô Mị dù đã đoán được trước, nhưng nàng vẫn tỏ ra ngạc nhiên, vỗ ngực nói: “Thật sao? Ai lại to gan thế nhỉ, Thái tử mà cũng dám hãm hại!”

Từ Bang Ngạn nhìn nàng từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: “Không biết là thật hay giả nhưng gần đây tin đồn đã được lan truyền rất rộng rãi, thậm chí trên quan trường cũng có người lén bàn luận… Tóm lại là tin đồn này rất bất lợi, triều thần tung tin đồn thì còn có thể khiển trách và kết tội, nhưng dân chúng tung tin đồn thì không có cách nào giải thích được… hơn nữa giải thích cũng không ai nghe.”

“Bịt miệng dân chúng còn nguy hiểm hơn cả chặn sông phòng lũ.” Tô Mị buồn bã nói: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta?”

Từ Bang Ngạn có chút nóng nảy: “Sao nàng còn chưa hiểu? Nếu loại tin đồn này bị tung ra, Hoàng thượng nhất định sẽ nghi ngờ Tấn Vương âm thầm gây khó dễ! Ngay cả khi không liên quan gì đến Tấn Vương thì Hoàng thượng vẫn sẽ lấy Tấn Vương làm người chịu tội thay để xoa dịu tin đồn.”

Sau khi do dự một lúc, hắn ta lại nói tiếp: “Mấy ngày trước có người từ trong cung đến, hắn ta nói chuyện với phụ thân ta cả đêm, nhưng dù hỏi thế nào thì phụ thân ta cũng không chịu nói đêm đó bọn họ đã bàn cái gì.”

Tô Mị giật mình: “Ngươi đang lo lắng cho Vương gia sao?”

“Không, ta đang lo lắng cho nàng, nếu hắn mất hết quyền lực thì nàng cũng không thể sống được.” Từ Bang Ngạn ồm ồm nói: “Tấn Vương không chịu gặp ta, hừ, đúng là đồ hẹp hòi! Ta trực tiếp đến tìm nàng cho nhanh.”

Tô Mị nhìn chằm chằm vào hắn ta, đôi mắt như muốn nói: Ngươi không sợ sẽ làm phiền đến ta sao?

Từ Bang Ngạn vừa phủi áo choàng vừa nói: “Ta cũng từng do dự, nhưng sau này nghĩ lại nếu càng lén lút đến tìm nàng thì càng khiến hắn nghi ngờ hơn. Thế nên bây giờ, ta đến một cách quang minh chính đại, nhiều hạ nhân nhìn thấy như vậy, dù hắn muốn cũng không thể tìm ra được lỗi lầm nào.”

Tô Mị vô cảm nhìn xung quanh.

Khuôn mặt Từ Bang Ngạn bỗng đanh lại, đứng dậy định rời đi: “Nàng nói với Tấn Vương, cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ vẫn sống, cùng lắm thì ve sầu thoát xác, cứ rời khỏi kinh thành trước rồi tính sau.”

“Khoan đã!” Tô Mị ngăn hắn lại, nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng phải nhớ kỹ lời ngươi nói đấy, người, rời chỗ vẫn sống.”