Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà

Chương 41




Tô Mị hỏi ra mới biết, trong nhà cũng không có việc gì lớn, chỉ là bởi vì mẫu thân nhắc đến: “Mùng một ăn sủi cảo mùng hai ăn mì, cũng không biết Vương gia thích ăn loại mì như thế nào.” Thế là Tô Thù bèn xung phong nhận việc, vội vàng chạy đến Vương phủ hỏi tỷ tỷ.

Câu hỏi này khiến Tô Mị ngẩn người, nàng thật sự không biết rõ khẩu vị của Tiêu Dịch, nghĩ một chút rồi nói: “Dù là đặc hay là loãng thì trong nhà đều chuẩn bị hai phần khác nhau rồi. Trời lạnh rét như vậy, sao không sai đầy tớ làm việc vặt đến? Chuyện này có đáng để muội đặc biệt chạy đến tận đây hỏi không?”

Tô Thù cười nói: “Muội nhớ tỷ mà.”

“Nhớ tỷ hay là nhớ người khác đây?” Tô Mị chọc ngón tay vào nàng ấy, nhỏ giọng nói: “Lần trước trở về muội đã không đúng lắm rồi, hồn bay phách lạc. Hôm nay vừa bước vào cửa đã tóm lấy Hạng Lương nói chuyện, không phải là muội thích hắn ta đấy chứ?”

Tô Thù lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Muội chỉ muốn nói lời cảm ơn, không có chuyện gì khác.”

“Vậy thì tốt, Hạng Lương là ngoại tôn của Ngải ma ma, muội lại là bào muội của tỷ.” Tô Thù thở dài: “Thân phận khác biệt thì cũng thôi đi, nhưng Ngải ma ma không phải là người đơn giản, trong tối ngoài sáng luôn muốn gây khó dễ cho tỷ. Thật ra tỷ không muốn muội dính dáng gì đến ngoại tôn của bà ấy.”

“Lại còn có chuyện như vậy ư?” Sắc mặt Tô Thù có chút suy sụp, khóe miệng động đậy một chút, giống như muốn cười lại giống như muốn khóc, chậm rãi cúi đầu không nói gì.

Tô Mị nhìn biểu tình của nàng ấy như vậy thì đã đoán ra chín tám phần rồi, trong lòng bất chợt cảm thấy buồn bã, ôm bờ vai của muội muội: “Vẫn là do tỷ không có bản lĩnh. Muội muội ngoan, muội chờ nửa năm nữa, chờ tỷ có được chỗ đứng vững chắc, muội thích người nào thì tỷ tỷ làm mai người đó cho muội. “

Lúc này Tô Thù đã bình tĩnh lại, lắc đầu cười nói: “Muội thật sự không thích hắn ta, cho dù muội nhìn trúng hắn ta thì người ta cũng không chắc sẽ nhìn trúng muội. Trong nhà cũng chưa chắc đã đồng ý, họ luôn muốn tìm người có học thức làm rể.”

Tô Mị an ủi nói: “Muội còn nhỏ, tính ra thì ba tháng nữa mới đến tuổi cập kê, không vội, chúng ta từ từ xem xét.”

Chờ nửa năm nữa, có lẽ Tiêu Dịch đã lên ngôi Hoàng đế rồi. Khi đó Tô gia là họ ngoại, nếu như Tiêu Dịch vui vẻ phong Thừa Ân hầu gì gì đó thì thân phận của muội muội tự nhiên cũng được nâng lên, có nhiều sự lựa chọn hơn trong chuyện hôn sự.

Hai tỷ muội nói chuyện phiếm với nhau vài câu. Mặt trời ngả về phía Tây, Tô Thù xin phép ra về, khi đi đến cửa đúng lúc nhìn thấy Hạng Lương và Tiêu Dịch đang đi về hướng này. Nàng ấy nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhìn về phía hắn ta, khẽ chào hỏi với Tiêu Dịch rồi bước đi như thể đang chạy trốn.

Hạng Lương đang tập trung suy nghĩ về những việc lặt vặt, tầm mắt lướt qua mặt nàng ấy như chuồn chuồn lướt nước, sắc mặt không có bất kỳ biến hoá nào.

Hai người đi đến thư phòng, Hạng Lương lấy một tờ giấy trong ngực ra, tỉ mỉ nói: “Trước mắt đã tra ra bảy phân đàn của Thiên Thánh giáo, đây là địa điểm và là nơi tập trung nhiều người nhất. Hầu hết người trong giáo đều lấy buôn bán sai dịch, quan lại cấp cao làm chủ, đôi khi là các quan chức cấp thấp hơn hoặc người trong gia đình. Mùng bảy tụ họp lại giảng dạy thuyết pháp, mùng mười phát thuốc phát cháo, những lời đồn thổi trên phố rất nhiều.”

Tiêu Dịch nhìn rồi nhíu mày nói: “Vậy mà lại lên đến hơn nghìn người, chẳng qua mới chỉ điều tra ra đến đây. Vậy có liên quan gì đến vụ án ở chùa Hồng Lư không?”

Hạng Lương nói: “Lục Tiểu Kỳ là giáo đồ sùng đạo, gia nhập vào hội giáo một năm, chưa bao giờ bỏ lỡ một bài giảng dạy thuyết pháp nào, nghe nói có mối quan hệ thân thiết với chủ phân đàn. Nhưng pháp hội của phân đàn chỉ có giáo đồ cấp cao mới có thể đi vào, canh phòng nghiêm ngặt, thuộc hạ tạm thời vẫn chưa tìm ra cách điều tra.”

Tiêu Dịch nói: “Tiếp tục điều tra, vụ án chùa Hồng Lư khá kỳ lạ, xử lý sơ suất một chút thôi cũng sẽ khơi ra chiến tranh hai nước. Hơn nữa đây còn là lễ đại triều, sứ thần của các quốc gia đều ở đó, rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng. Hừ, vì để trấn an An Nam, Hoàng thượng đã phải nhượng bộ rất nhiều, không chỉ thưởng lớn cho An Nam mà còn lui binh ba mươi dặm, quả là một câu chuyện nực cười.”

Hạng Lương thật sự không hiểu: “Địa bàn mà Tiên đế khó khăn lắm mới chiếm được, văn võ bá quan trong triều không ai phản đối ư?”

Tiêu Dịch cười khinh thường: “Ai dám? Chỉ cần có một chữ không thì lập tức sẽ bị lập tội danh phản đảng, không thể không nói, vẫn là các thủ đoạn thanh trừng trước đây của Hoàng thượng có hiệu quả.”

Hạng Lương lặng lẽ suy tư một lúc, nói: “Kỳ thật, Hoàng thượng càng không có lương tâm lại càng là chuyện tốt đối với Vương gia.”

“Có lẽ là thế, ngươi tiếp tục coi chừng Thiên Thánh giáo. Nếu giáo chủ của bất kì giáo phái nào có biểu hiện khác lạ, không muốn xuất hiện trước mặt mọi người trong giáo thì chắc chắn có chuyện gì đó.”

“Vâng.” Hạng Lương trầm ngâm một lúc rồi thăm dò nói: “Thuộc hạ cho rằng mặc kệ không quan tâm là được rồi, chẳng qua chỉ là một giáo phái có khoảng nghìn người thì có thể làm ra trò trống gì? Vả lại, cho dù thật sự xuất hiện việc gây rối thì tình hình càng rối càng tốt, hoàn cảnh của Vương gia sẽ ổn định hơn.”

Tiêu Dịch liếc nhìn hắn ta, không đồng ý nói: “Thứ ta muốn là tự vệ chứ không phải thiên hạ đại loạn, cho dù nói thế nào thì đây cũng là giang sơn của Tiêu gia ta.”

Trái tim Hạng Lương run lên, vô cùng hối hận vì mình đã nói sai. Hắn ta vội vàng cúi đầu, lặng lẽ bước ra ngoài.

Ban đêm, tầng mây sà thấp xuống, không có mặt trăng cũng không có ánh sao nào. Cơn gió Bắc quét qua đập vào song cửa sổ, giấy dán cửa sổ phùng lên, dường như trong giây tiếp theo sẽ rách toạc ra.

“A Lương, ngủ chưa?” Ngải ma ma vừa gõ cửa vừa gọi.

Hạng Lương vội vàng mở cửa: “Mời di mẫu vào.”

Ngải ma ma dùng ánh mắt ân cần đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới một lượt: “Năm nay ngươi đã mười chín tuổi rồi, không thể cứ một mình mãi thế được, nói cho di mẫu biết ngươi đã có nữ tử trong lòng hay chưa vậy?”

Hạng Lương cười cười nói: “Con cả ngày làm thị vệ ở trong phủ, không thì đi điều tra phá án, lấy đâu ra thời gian nghĩ đến những việc đâu đâu này.”

“Sao lại là việc đâu đâu?” Ngải ma ma không hài lòng, quở trách nói: “Phụ mẫu ngươi đều không ở đây, việc này người khác không quan tâm nhưng di mẫu phải quản. Ta thấy nhị tiểu thư của Tô gia cũng rất tốt, ngoan ngoãn, khi cười lộ ra răng nanh nhỏ, lại không mất đi sự hoạt bát năng động, phẩm hạnh cũng không tồi, phù hợp để hứa gả cho ngươi.”

Hạng Lương bật cười khanh khách, xua tay liên tục nói: “Không được, không được. Nàng ấy là bào muội của Vương phi, con chẳng qua chỉ là một đầy tớ của Vương phủ, sao lại có thể hứa gả cho con được? Con biết di mẫu muốn tốt cho con nhưng mà việc này cũng quá vô lý rồi!”

Ngải ma ma khinh thường nói: “Không sai, nàng ấy là bào muội của Vương phi, nhưng Tô Thượng Thanh không có phẩm hàm, nàng ấy cũng chỉ là con gái của dân thường! Ngươi là quan viên, đường đường là thị vệ thống lĩnh quan ngũ phẩm, nói rõ ra thì là nàng ấy đang trèo cao ngươi mới phải.”

“Có phải di mẫu trông thấy nàng ấy nói chuyện với con nên cho rằng nàng ấy có cảm giác với con không?” Đầu óc Hạng Lương xoay chuyển rất nhanh, lập tức liên tưởng đến sự việc chiều nay: “Người ta chỉ lịch sự nói vài câu thôi, di mẫu tuyệt đối đừng hiểu lầm.”

Ngải ma ma vẫn không bỏ cuộc: “Vậy ngươi thấy nàng ấy thế nào?”

“Là một nhóc con, khuôn mặt ngây thơ, người còn không cao đến ngực con, con không có bất cứ suy nghĩ nào khác với nàng ấy.” Hạng Lương cười nói: “Di mẫu, con thích cô gái chững chạc, là kiểu dung mạo xinh đẹp vóc người cao ráo, di mẫu người để ý giúp con.”

Ngải ma ma chỉ đành đặt chuyện này xuống, nói: “Được, di mẫu tìm giúp ngươi. Chuyện của Thiên Thánh giáo đã tra ra manh mối gì chưa? Chủ tử nói thế nào?”

Hạng Lương không muốn nói thêm về chuyện này, đáp qua loa: “Chưa, Vương gia ra lệnh tiếp tục chú ý.”

Ngải ma ma lại dặn dò nói: “Có rảnh thì đi thăm Mộc Lý Đường, một mình hắn ta kinh doanh ở kinh thành cũng không dễ dàng gì, chúng ta đều là đồng hương, bình thường phải chăm sóc lẫn nhau.”

Hang Lương do dự đáp: “Vâng.”

“Có cơ hội thì nhất định phải tiến cử hắn ta với Vương gia.” Ngải ma ma cằn nhằn thêm một câu rồi đứng dậy: “Đôi mắt này của ta đã nhìn qua vô số người, Tô nhị tiểu thư là một đứa trẻ đơn thuần, sẽ không che giấu tâm sự, ta tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn đâu. Đừng có không tin, chờ ngươi tiếp xúc nhiều sẽ rõ thôi.”

Cửa mở ra rồi đóng lại, gió lạnh thổi làm ngọn nến lập loè.

Hai tay Hạng Lương gối sau đầu, mê man nhìn chằm chằm xà nhà, một lúc lâu sau mới lờ mờ xuất hiện cơn buồn ngủ.

Đêm nay, lần đầu tiên xuất hiện hình bóng của nữ tử trong giấc mơ của hắn ta.

Liên tiếp mấy ngày không thấy Thạch Nhược Anh đến thăm, năm nay của Tô Mị trải qua rất thoải mái. Đương nhiên, nếu như A Nhật Thiện không mặt dày mày dạn quấn lấy Tiêu Dịch thì nàng sẽ còn vui vẻ hơn.

A Nhật Thiện rất lo lắng, qua lễ hội đèn lồng thì Hòa Thạc Đặc Hãn phải lên đường rời khỏi kinh thành rồi, minh ước đã sắp đàm phán xong nhưng chuyện hôn sự của nàng ta thì chưa đâu vào đâu cả!

Phía Tiêu Dịch không mảy may có dấu hiệu thả lỏng, không biết nàng ta nghe được từ chỗ nào nói chính thê có thể nạp thiếp cho phu quân của mình mà không cần có sự đồng ý của phu quân, thế là bắt nạt người yếu hơn, ép Tô Mị nạp mình làm thiếp.

Sắc mặt Tô Mị khó xử, nói: “Không phải là ta không đồng ý mà là do ta không có cái quyền như vậy. Người là Công chúa, không phải người thường, nếu ta đồng ý để cho Công chúa lấy thân phận thiếp thân vào phủ vậy thì chính là vứt mặt mũi của Hòa Thạc Đặc Hãn xuống đất dẫm nát rồi. Đừng nói là phụ hãn của người, người đầu tiên không tha cho ta chính là Hoàng thượng.”

“Ta can tâm tình nguyện, liên quan gì đến bọn họ!” A Nhật Thiện hung hăng đập bàn, tức giận nói: “Ngươi cố ý chối bỏ có đúng không? Ta đi rồi ngươi sẽ được độc chiếm Tiêu Dịch.”

“Ôi chao, ta đối với Công chúa thật lòng, có trời đất chứng giám.” Tô Mị khoa trương kêu lên: “Ta mong sao Công chúa vào phủ sớm một chút, ta còn chờ mong người trừng phạt Thạch Nhược Anh đây. Con người đó rất biết giả vờ đáng thương, rất biết đóng vai người tốt, cũng chỉ có Công chúa mới có thể chế ngự nàng ta.”

“Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào đây?”

“Thực ra cũng không khó, chỉ cần Công chúa đi xin một đạo thánh chỉ ban hôn thì tất cả mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.”

A Nhật Thiện tức giận nói: “Có thể ban hôn thì sớm đã ban hôn rồi, ta đã nói mấy lần vậy mà Hoàng thượng của các người chỉ đồng ý qua loa lấy lệ.”

“Vậy là do người xin nhầm người rồi.” Tô Mị bày mưu tính kế cho nàng ta: “Người nên tìm phụ hãn của người, một khóc hai nháo ba thắt cổ. Chiêu này dùng lần nào cũng được hết, mau chóng về khóc đi, khóc càng đáng thương càng đau lòng càng tốt, ép ông ấy phải nói chuyện với Hoàng đế.”

“Ý hay!” Mắt A Nhật Thiện sáng lên: “Ta lấy cái chết ra uy hiếp, không tin bọn họ không đồng ý.”

“Diễn kịch phải diễn cho đạt, phải chân thành, nhất định không thể để người ta biết là người đang cố tình gây sự.”

Đợi nàng ta hùng hùng hổ hổ rời đi, Yến Nhi mới ngờ vực hỏi: “Hoàng thượng ban hôn thật thì phải làm sao đây?”

“Không đâu!” Tô Mị giễu cợt nói: “Của hồi môn của nàng ta là năm nghìn kỵ binh có giáp, thế lực đằng sau nàng ta là cả một bộ tộc Hòa Thạc Đặc, Hoàng thượng bị điên mới cho nàng ta đi theo Tiêu Dịch.”

Yến Nhi cân nhắc cẩn thận một lúc, rồi đột nhiên hiểu ra nói: “Người đang ném hòn cầu than bỏng tay cho Hoàng thượng ư, vừa không phải kết thù kết oán với bộ tộc Hòa Thạc Đặc, vừa có thể giải quyết được một chuyện phiền phức, thật đáng tiếc khi công chúa A Nhật Thiện nghe lời người!”

“Có bệnh mới lo tìm thầy mà thôi, một chút hy vọng cũng không thể bỏ qua.” Tô Mị thở dài nói: “Ta thực sự ngưỡng mộ sự kiên trì đầy nhiệt huyết của nàng ta. Đáng tiếc nàng ta và người trong lòng Vương gia có sự khác biệt quá lớn, giống như là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược vậy, cũng khó trách Vương gia không có tình cảm với nàng ta.”

Lời này Yến Nhi không dám tiếp, ánh mắt nhìn tiểu thư của nhà mình có nhiều thêm vài phần thương xót.

Tô Mị thở dài thườn thượt, rồi lại cười: “Xem đi, lần làm ầm ĩ này của nàng ta làm cho Hoàng đế phải đau đầu rồi.”