Tiếng pháo nổ liên tiếp không ngừng dần thưa, các hàng quán kinh thành đã yên lặng, đêm ồn ào náo nhiệt của năm mới đã đến phút giây trầm lắng nhất.
Không có tiếng côn trùng, không có tiếng chim hót, thậm chí đến cả chút gió cũng chẳng có, xung quanh yên tĩnh đến lạ như sợ làm phiền hai người đang ở trong phòng.
Có một mùi thơm đậm đặc biệt thoang thoảng bay trong không khí, những tiếng rên khe khẽ, êm tai đi cùng với tiếng thở dài dồn dập, nặng nề, thỉnh thoảng còn có tiếng nước ám muội, không rõ ràng.
Mắt Tô Mị phủ một tầng nước mờ ảo, mê man, quyến rũ, say lòng người, từng múi môi đỏ mọng như gần như xa chạm đến cánh môi mỏng của Tiêu Dịch.
“Vương gia, ta còn suýt nữa cho rằng nàng ta mới là người mà ngài thực sự thích đấy!” Tô Mị cười hì hì nói: “Xa cách với nàng ta không được mà gần gũi cũng chẳng xong, lại còn suốt ngày lo ngài sẽ che chở nàng ta, chèn ép ta. Nếu dẫn nàng ta vào phủ, ta cũng chẳng biết phải tự xử thế nào nữa.”
Nàng ta dĩ nhiên là chỉ Thạch Nhược Anh.
Mắt Tiêu Dịch hơi sáng lên, trong ấy mang chút ý cười: “Nàng nghĩ nhiều quá, làm khó nàng rồi. Trong lòng ta đúng thật chỉ có một người thôi, nhưng không phải là nàng ta.”
Tô Mị lấy lại nhịp thở, cảm thấy tóc mình như sắp dựng đứng hết lên, lời nói ra cũng ấp a ấp úng: “Vậy… vậy là ai chứ?”
Khóe môi Tiêu Dịch cong cong để lộ nụ cười. Hắn cẩn thận quan sát Tô Mị, nói đầy nghiêm túc: “Đại tiểu thư của thư hương môn hộ, mỏng manh, yếu đuối, sứt ngón tay một chút cũng khóc hết cả canh giờ.”
Tô Mị trượt khỏi người hắn, rủ mắt, lẩm bẩm: “Yếu đuối thật đấy, người khiến trái tim vương gia Vương vấn mãi không thôi hẳn là xinh đẹp lắm nhỉ.”
“Đẹp lắm, là nữ tử đẹp nhất ta từng gặp.”
“Đẹp hơn cả ta à.”
“Thực ra thì… nàng rất giống nàng ấy.”
Tô Mị giật mình, trợn mắt nhìn hắn, rất lâu sau mới lắp ba lắp bắp nói: “Sao lại là một người giống ta chứ, gương mặt ta bình thường thế mà.”
Tiêu Dịch bật cười, trong giọng nói trầm ấm là sự dịu dàng không thể gọi tên: “Ta không biết miêu tả nàng ấy thế nào nữa, giơ tay nhấc chân thôi cũng xinh đẹp tuyệt trần, cười lên thì vừa thuần khiết vừa quyến rũ, y như trái đào chín vậy, toàn thân đều tỏa ra hương sắc ngọt ngào.”
Vừa nói hắn vừa cắn vào môi Tô Mị, ra sức mút nó.
Lòng Tô Mị dâng đầy chua chát, sợ hắn chê mình nhỏ nhen nên không thể hiện sự ghen tuông ra mặt, nàng trộm dẩu môi nói: “Nói như thể tiên giáng trần vậy.”
“Với ta thì chính là vậy đấy.” Tiêu Dịch ngắm nhìn biểu cảm của nàng, nụ cười càng thêm sâu: “Nàng ấy lắm mưu nhiều kế nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ làm chuyện ngốc nghếch. Nàng ấy múa rất đẹp, tiếc là ta chỉ mới thấy có một lần.”
Tô Mị tự nhận bản thân múa không đẹp, lại thầm đố kị, liếc mắt nhìn hắn nói: “Nếu thích nàng ta thế thì Vương gia dẫn nàng ta vào phủ đi, không phải là được rồi sao?”
Tiêu Dịch khẽ thở dài: “Lúc trước nàng ấy đã đính hôn với người khác, giờ thì đã thành gia lập thất rồi.”
Tô Mị thấy an tâm hơn nhiều nhưng lại không dám vui mừng ra mặt, cố ra vẻ tiếc nuối nói: “Vậy thì đúng là hữu duyên vô phận. Vương gia, nàng có biết ngài thích nàng không?”
Tiêu Dịch lại trút tiếng thở dài, buồn rầu nhìn Tô Mị: “Nàng ấy trước giờ không hề hay biết, thậm chí còn chẳng để ý đến ta nữa là.”
“Vậy… nếu Vương gia không chê thì coi ta là nàng ta thì sao?” Tô Mị ngậm ngùi nói, lần nữa quấn lấy hắn: “Ta không ngại làm thế thân cho nàng ta.”
Nói hết câu, khắp phòng đều ngập mùi giấm chua.
Khóe miệng Tiêu Dịch nhếch cao nhưng không cười ra thành tiếng: “Vương phi đúng là rộng lượng thật đấy.”
Ta không độ lượng, đó là vì hết cách hết cách thôi! Tô Mị nhỏ giọng nói rồi ôm cổ hắn: “Vương gia, ngài xem Mị Nhi dốc lòng dốc sức hầu hạ ngài bao nhiêu thì thương yêu Mị Nhi bấy nhiêu đi có được không?”
“Rốt cuộc là ai hầu hạ ai hả? Vừa đụng vào đã mềm nhũn cả người, cả tay cũng lười nhấc lên, đúng là có số hưởng…” Tiêu Dịch cười, mắt tỏa ra ánh sáng mơ màng.
Rồi hắn từ từ thu lại nụ cười, im lặng một lát, sau đó đột ngột ôm chặt nàng lẩm bẩm: “Ta thích nàng.”
Trái tim Tô Mị loạn nhịp rồi lại nhận ra Tiêu Dịch đang nói với một người khác.
Vậy nhưng nàng vẫn ôm Tiêu Dịch rất chặt.
“Ta thích nàng, thích lâu lắm rồi. Ta luôn chờ trước cửa nhà nàng, chờ nàng bước ra từ đó, chờ nàng mỉm cười với ta.” Tiêu Dịch mơ màng nói, trong ấy là sự sầu khổ trước nay chưa từng thấy: “Thế mà nàng chẳng chịu nhìn ta, trong mắt nàng chỉ có hắn, nàng còn đùa giỡn vui vẻ với nam nhân khác ngay trước mặt ta, trước nay chưa từng thích ta.”
Tô Mị nghe mà như rớt xuống lớp sương mù, an ủi đầy gượng gạo: “Không phải nàng ta không biết ngài thích nàng ta sao? Vương gia tốt như vậy, sớm muộn nàng ta cũng sẽ hối tiếc vì bỏ lỡ ngài.”
Tiêu Dịch nhìn thẳng nàng, trong mắt chứa một loại tình cảm không sao nói thành lời, một lúc lâu sau mới thở dài: “Ta biết nàng tiếp cận ta vì muốn bảo vệ Tô gia. Nếu đến một ngày ta thất thế, không đủ năng lực che chở cho người nhà của nàng nữa, nàng có quay lưng bỏ đi không? Đừng dùng những lời dối trá gạt ta, ta muốn nghe lời thật lòng.”
Tô Mị mím môi, dựa đầu vào cổ hắn, buồn rầu đáp: “Ta không biết.”
Sau khi sống lại, mục đích duy nhất của nàng là Tô gia bình an, nàng tình nguyện làm bất cứ điều gì vì mục đích ấy.
Không có gì quan trọng hơn so với phụ mẫu và đệ đệ, muội muội, nếu là ba tháng trước, nàng sẽ rời đi không chút do dự, lựa chọn dựa dẫm vào người có quyền thế hơn.
Nhưng hiện tại nàng lại do dự.
Qua một lúc rất lâu vẫn không thấy hắn đáp, Tô Mị hỏi: “Ngài giận rồi à?”
“Không.” Tiêu Dịch từ từ trượt dài trên tấm lưng trơn bóng của nàng: “Nhưng ta thấy hơi mất mát và hơi mất hứng nữa.”
“A!” Một cơn đau bất ngờ khiến Tô Mị kêu lên thất thanh, thế nhưng bàn tay của Tiêu Dịch lại bấu chặt vào eo nàng, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể tiếp nhận một cách bị động.
Linh xà nhún nhảy điên loạn lôi xé đám mây, khuấy động bầu trời mù hơi sương thành một mới hỗn loạn, nước mưa lan tràn mới thôi.
“Vương gia đúng là nhỏ mọn.” Tô Mị tố cáo: “Ngài không thích Thạch Nhược Anh, còn dây dưa với nàng, còn tỷ tỷ đệ đệ, thêm một bát đường chưng nữa, ta cũng đâu nói gì.”
Tiêu Dịch giải thích: “Lúc còn nhỏ ít khi ăn ngọt, khi đó tham ăn, dù gì có cơ hội cũng phải ăn nhiều thêm chút.”
“Cuộc sống của Hoàng tử cũng khổ thế sao? Bớt lừa người.”
“Ta đâu giống những hoàng tử khác, bởi vì thân mang dòng máu ngoại tộc, từ nhỏ đã là một “kẻ ngoại tộc” rồi. Phụ hoàng không coi trọng ta, mẫu phi lại qua đời từ sớm, nói là hoàng tử mà quyền lực cũng chẳng lớn bằng tổng thái giám, cố sống được đến giờ đúng là may mắn.”
Trái tim Tô Mị ẩn ẩn đau, an ủi: “Có câu nói lúc nhỏ chịu khổ không xem là khổ, ngày sau mới thành long thành phượng! Bây giờ Vương gia dưới một người trên vạn người, ai dám chọc ngài?”
Tiêu Dịch nở nụ cười lạnh lùng đáp: “Bản thân người khác không dám nhưng Hoàng thượng dám! Cứ chờ mà xem, chờ khi hắn quét sạch kẻ đối địch, ổn định biên cương, nắm chắc được binh lực ở Liêu Đông thì sẽ đến lượt ta.”
Tô Mị chấn động, hỏi dò: “Vương gia chắc sẽ không bó tay chịu chết chứ?”
Tiêu Dịch liếc nhìn nàng: “Vì người không có lương tâm như nàng, ta đâu thể mất đi quyền thế được.”
“Đừng nghĩ Mị Nhi vô tình thế chứ.” Tô Mị ngại ngùng cười, đứng dậy tắt đèn.
Nàng thực sự rất mệt, vừa ngủ là ngủ đến tận chiều hôm sau mới thức giấc.
Mùng một, người đến nhà chúc Tết không ít nhưng Tiêu Dịch đã dặn trước không ai được quấy rầy Vương phi, để Thái quản gia và hai vị ma ma thay mặt xã giao.
Tô Mị vừa thờ ơ nhìn danh sách quà tặng vừa tiện miệng giao việc: “Nếu Thạch Nhược Anh đến nữa thì khỏi cần báo Vương gia, cứ dẫn người đến thẳng chỗ ta.”
Ngải ma ma nhắc nhở: “Như vậy e không ổn, Thạch tiểu công tử còn phải học bắn tên với chủ tử.”
Tô Mị chậm rãi gấp tờ danh sách lại, híp mắt cười nói: “Ma ma đã hầu hạ Vương gia bao nhiêu năm rồi?”
Ngải ma ma trả lời có mấy phần tự hào: “Từ lúc chủ tử ra đời, lão nô đã hầu hạ ngài rồi, chưa từng rời xa một ngày.”
“Lạ thật, ma ma hầu hạ Vương gia lâu như vậy mà sao lại không đoán được ý của Vương gia kia chứ?” Tô Mị nhẹ nhàng châm chọc: “Thanh mai trúc mã, người trong lòng, hừ, nên bảo ngươi già rồi nên lẫn hay là có dụng ý khác?”
Da đầu Ngải ma ma tê rần, bà ấy nhìn trái liếc phải sau bản năng, thấy trong phòng chỉ có hai nha hoàn Yến Nhi và Thiện Thủy đang hầu hạ, thả phào một hơi, giả vờ giật mình hỏi: “Không đúng sao? Vậy là lão nô hiểu lầm rồi, chủ tử hiếm khi kiên nhẫn, bao dung với nữ tử nào như vậy, khó trách lão nô nghĩ ngợi nhiều.”
Bà ấy quỳ gối làm lễ, nói năng đúng mực: “Vương phi trách tội lão nô hồ đồ, lão nô không dám nhiều lời. Nhưng bảo lão nô có dụng ý khác, ta thực sự không dám nhận tội, lời này xin lấy chủ tử ra đảm bảo.”
Tô Mị nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bà ấy, ung dung nói: “Ngươi và ta đều sống dựa vào Vương gia, Vương gia có gì, ta và ngươi cũng chẳng được an ổn. Sau này nói gì, làm gì, ma ma cũng phải nghĩ cho thấu, liệu có lợi cho Vương gia hay không, đừng mượn cái danh tốt cho ngài mà gài bẫy Vương gia!”
Ngải ma ma trong lòng không phục nhưng trước mắt cũng đành chịu, chẳng thể làm gì hơn ngoài yên lặng nghe theo.
Một nha hoàn vén rèm đi vào bẩm báo: “Tô nhị tiểu thư đến rồi.”
Tô Mị lập tức đứng dậy, bước ra đầy kinh ngạc: “Ngày mai về nhà rồi, hôm nay nha đầu này lại tự dưng chạy đến đây, lẽ nào trong nhà có chuyện gấp…”
Vừa ra ngoài đã thấy Tô Thù đứng cạnh hòn non bộ, ngẩng đầu cười nói với Hạng Lương.
Hạng Lương biểu cảm gượng gạo, cười cho có lệ, cảm giác muốn đi mà ngại.
Tiếng Tô Thù vang đi rất xa: “Vết thương của ngươi đã lành chưa? Còn đau lắm không? Ta chẳng biết cảm ơn ngươi thế nào. Sáng sớm nay ta đến Thanh Xa tự xin bùa bình an, đốt nén nhang đầu đấy! Nhất định sẽ phù hộ ngươi bình an như ý. Ngày mai tỷ tỷ ta về nhà, ngươi có cùng đến nhà ta không?”
“Muội muội!” Tô Mị lên tiếng cắt ngang muội muội: “Ngoài này lạnh, vào trong nhà ngồi với tỷ.”
Vừa thấy nàng đến, Hạng Lương như được giải thoát, lập tức chắp tay hành lễ xin cáo lui.
“Đợi chút, ngươi vẫn chưa nhận bùa bình an.” Tô Thù cố chấp đưa tay ra.
Hạng Lương khách sáo từ chối: “Chỉ là tiện tay mà thôi, cô nương đừng để trong lòng. Người là muội muội của Vương phi, tại hạ là người hầu Vương phủ, là trách nhiệm không dám nhận một tiếng cảm ơn của người.”
Dứt lời, hắn ta lại cúi người hành lễ, xoay lưng nhanh chóng rời đi.
Chóp mũi Tô Thù hơi chuyển đỏ.
“Nhìn xem mặt mũi bị lạnh đến đỏ lên rồi.” Tô Mị không nói không rằng kéo nàng ấy đi: “Trong nhà sai muội đến đây có phải để hỏi về sắp xếp về nhà ngày mai của tỷ không? Trách tại ta, vốn phải sớm phái người đi truyền tin mới phải…”
Ngải ma ma đứng sau cửa, nhìn theo hướng Hạng Lương bỏ đi rồi lại nhìn bóng lưng Tô Thù, trên mặt từ từ nở nụ cười.