“Bồ Tát phù hộ!” Mạnh thị chắp tay lại rồi vái lạy hư không, sau đó bà thở ra một hơi như trút được gánh nặng: “Lang trung khi xem bệnh thường sẽ nói giảm đi, nói là sáu bảy phần chứ thật ra là chắc chắn đến tám chín phần!”
Tô Mị nghe vậy thì hùa theo: “Con sống ở Vương phủ được Vương gia đối xử rất tốt, đám hạ nhân cũng rất tôn kính con, đại quản gia vừa gặp chưa nói câu nào đã quỳ xuống dập đầu với con ba cái rồi đấy!”
Vì sợ mẫu thân lo lắng nên Tô Mị không nhắc gì đến chuyện trong cung.
Mạnh thị vui sướng nhìn nữ nhi: “Thôi được rồi, chỉ cần con sống tốt là được, nếu không thì mẫu thân không chịu được đâu.”
“Gia đình nhị thúc được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, chúng ta không được để bọn họ kéo chúng ta xuống nữa đâu. Hôm nay con cũng đã tỏ ra khó chịu để bọn họ biết khó mà lui rồi.” Tô Mị dặn dò: “Nói không chừng bọn họ sẽ đến tìm tổ mẫu để nói xấu nhà ta, nhớ đến cảnh bọn họ ồn ào đòi ra ở riêng, mẫu thân tuyệt đối không được mềm lòng đâu đấy.”
Mạnh thị nói: “Phụ thân con bị nhị phòng hãm hại khắp nơi, suýt chút ném mạng vào ngục cho nên trái tim sớm ta đã nguội lạnh từ lâu rồi.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, tiểu nha hoàn cách một tấm rèm bẩm rằng Tôn thị đến tặng đồ.
“Ta đã xin cho Vương phi một lá bùa.” Tôn thị lấy ra một tờ giấy màu vàng, cẩn thận như thể đang trong tay cầm một vật tối cao linh thiêng vậy.
“Đáng lẽ ta định đưa cho người từ lúc nãy, nhưng không có cơ hội mở miệng.” Bà ta kính cẩn lễ phép nói: “Lá bùa này rất hiệu nghiệm, sau khi dán lên cửa hai mươi mốt ngày thì gỡ xuống đốt đi, chắc chắn sẽ phù hộ cho Vương phi mọi việc suôn sẻ, bình an khoẻ mạnh.”
Tô Mị nhớ mang máng Tôn thị theo đạo Tin lành nào đấy nên chắc là xin được từ nơi đó.
Nàng liếc nhìn lá bùa kia, một tờ giấy hình vuông màu vàng dài ba tấc, có hai hình lục giác chồng lên nhau được hai hình tròn ở bên ngoài bao lại, ở giữa là một chuỗi ký tự xiêu xiêu vẹo vẹo và một bức tranh nguệch ngoạc chẳng ra thể thống gì.
Tô Mị không theo giáo cho nên chỉ thản nhiên nói: “Ta không theo giáo nên ngươi mang về đi.”
“Đây là lá bùa do chính tay đại pháp sư của Thiên Thánh giáo làm ra, tốn khoảng hai trăm lượng bạc, thật ra tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng quan trọng là nó vô cùng linh nghiệm!” Tôn thị chân thành nói: “Những gì chúng ta làm trước đây quả thực là không đúng, Vương phi chướng mắt nhị phòng là lẽ đương nhiên. Vì vậy ta không cầu xin tha thứ, ta chỉ xin được bù đắp cho người mà thôi.”
Tô Mị có chút cạn lời: “Tặng đồ nên tặng thứ họ thích, nhị thẩm hẳn cũng hiểu rõ điều này, thứ ta không muốn mà ngươi ép ta phải nhận, rốt cuộc ngươi đang tặng đồ hay là ép buộc người khác vậy?”
Mặt Tôn thị đỏ bừng lên, không thể mặt dày ngồi thêm được nữa, chỉ đành nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi rời đi.
Song, vừa ra khỏi cửa lại bắt gặp Tiêu Dịch và Tô Thượng Thanh, Tôn thị vội tươi cười chào hỏi.
Ánh mắt của Tiêu Dịch cực kỳ sắc bén, nhìn thoáng đã thấy hình vẽ ở trên giấy vô cùng quen thuộc: “Tờ giấy vàng trên tay ngươi dùng để làm gì?”
Tôn thị lập tức tỉnh táo lại, nói Thiên Thánh giáo linh nghiệm ra sao, ai uống xong một chén nước phép thì có thể bước xuống đất, ai quỳ lạy đọc kinh mỗi ngày thì có thể sinh con vào tuổi già… Sợ hắn không tin nên bà ta còn mang cả dẫn chứng ra nói, ba hoa chích chòe thổi phồng lên.
Sau khi tra hỏi kỹ càng, Tiêu Dịch gấp tờ giấy lại, đút vào trong người rồi nói: “Ngươi đã giúp ta rất nhiều, cảm ơn!”
Điều này khiến Tôn thị vui vẻ không thôi, cứ như đang đi trên mây vậy.
Vì ngày mai phải rời đi cho nên bọn họ không ở lại ăn tối. Trước khi đi, Tô Thù rốt cuộc không chịu nổi nữa, khẽ hỏi Tô Mị: “Sao không thấy Hạng Lương đâu vậy?”
Tô Mị đáp: “Hắn đến sơn trang suối nước nóng để bố trí lực lượng canh phòng rồi, muội có việc muốn tìm hắn sao?”
Tô Thù cúi đầu, hơi dậm chân xuống đất: “Người ta đã cứu muội, nhưng thậm chí ngay cả lời “cảm ơn” muội cũng chưa kịp nói nữa.”
Tô Mị mơ hồ đoán được suy nghĩ của Tô Thù, nhưng không vạch trần, chỉ nhẹ chọc nàng ấy một cái: “Sang năm đến Vương phủ chơi, sợ gì không gặp được chứ?”
Lúc này Tô Thù mới nở một nụ cười vui vẻ.
Tuyết rơi lả tả cả đêm, đến sáng mới tạnh, lúc này kinh thành đã phủ đầy tuyết, khắp nơi đều là một màu trắng xóa.
Trong tiết trời như này thì rất ít người ra đường, chỉ có gió tây bắc cuốn theo bụi tuyết lang thang bên ngoài, nhưng nếu vậy thì thị vệ của Vương phủ đỡ phải gõ chiêng dẹp đường.
Tiêu Dịch nhắm mắt tựa đầu lên gối, trong đầu không ngừng nghĩ về tấm bùa giấy vàng kia hôm qua của Tôn thị.
Tối qua hắn đã thử so sánh, hình vẽ kia giống với một nửa hình vẽ được tìm thấy trong nhà của Lục Tiểu Kỳ, mặc kệ nó có liên quan đến vụ án mạng ở chùa Hồng Lư hay không thì cũng phải điều tra thật kỹ càng.
Tuy nhiên, Thừa Thuận đế đã sớm úp vụ án này lên đầu nghịch đảng của phế Thái tử từ lâu và coi đây là cái cớ để thanh trừng đối thủ một cách trắng trợn. Dù biết sẽ có người cảm thấy kỳ quái, nhưng với tính tình của hắn ta thì chỉ giữ sớ tấu lại mà không đáp.
Theo miêu tả của Tôn thị, Thiên Thánh giáo được lưu truyền rất rộng rãi trong dân gian, giáo chúng đủ mọi tầng lớp, nhưng với quy mô lớn như vậy, tại sao quan phủ lại không có động thái gì?
Triều đại này không ép buộc người dân phải theo giáo, nhưng ít nhiều cũng sẽ nhúng tay vào công việc của các giáo phái lớn, không vì mục đích khác mà chỉ để ngăn chặn có người lấy danh nghĩa tôn giáo làm những chuyện sai trái mà thôi.
Dù sao các triều đại xưa nay cũng không thiếu những ví dụ như thế, bởi lẽ đó mà đã gây không ít tổn hại đến nguyên khí.
Tiêu Dịch muốn nhắc nhở Thừa Thuận đế nhưng khoảng cách giữa hai người đã quá sâu. Hoàng thượng có chịu nghe hay không là một chuyện khác, không chừng còn cho rằng hắn có ý đồ xấu nữa!
Nói cũng không được mà không nói cũng không xong, Tiêu Dịch càng nghĩ càng bực bội, thật muốn dùng dao cắt đứt mớ hỗn độn này đi.
Trong lòng Tô Mị hiện giờ cũng ngổn ngang trăm mối, nàng luôn cảm thấy thái độ của Tiêu Dịch đối với Thạch Nhược Anh rất bất thường. Hắn đối xử với nàng ta khoan dung và gần gũi hơn người bình thường, nhưng nếu nói là người trong lòng đã thầm mến từ lâu thì… có vẻ không giống lắm.
Ít nhất thì ngoài mặt, Tiêu Dịch chưa từng vì Thạch Nhược Anh mà làm nàng khó xử, thậm chí không biết là vô tình hay cố ý mà còn mở miệng bảo vệ nàng mấy lần nữa!
Tô Mị lén lút nhìn trộm Tiêu Dịch, thầm nghĩ chi bằng tìm một cơ hội để thăm dò hắn. Bây giờ nàng có ưu thế hơn Thạch Nhược Anh, đó gọi là gần quan được ban lộc, ai thèm quan tâm ngươi là thanh mai trúc mã hay là tỷ đệ thân thiết chứ, cứ bắt lấy trái tim Tiêu Dịch trước rồi nói sau.
Tràng tiếng cười sảng khoái quen thuộc truyền vào trong xe ngựa: “Thi hội, trạng nguyên… trường trung học…” Đôi ba chữ mơ hồ không rõ theo gió bay đến, hình như là một số học giả đang trò chuyện.
Tô Mị cụp mắt xuống, theo thói quen cảm thấy trán hơi đau nhói, không nhịn được mà xoa hai cái.
Không biết Tiêu Dịch mở mắt ra từ lúc nào, im lặng nhìn nàng rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Tại một quán rượu ven đường, Từ Bang Ngạn đang nói chuyện với hai cử tử mặc áo xanh.
Vì đường tuyết trơn trượt, cho nên đi ba bốn mươi dặm cũng phải mất hơn nửa ngày.
Tô Mị đã đến đây một lần, ngày hôm đó trời mưa rất lớn, gió to cộng thêm tiếng sấm làm cả thiên hạ mịt mù khó phân biệt nổi, vả lại lúc đó Tô gia đang gặp nguy hiểm, nàng bị giày vò đến sức cùng lực kiệt, chỉ còn nửa cái mạng, hoàn toàn không có tâm trạng để quan sát phong cảnh nơi đây.
Lúc này mới có thời gian để quan sát kỹ hơn.
Sơn trang này là do Tiên đế ban cho Tiêu Dịch, nằm trên vùng núi Tây Bắc ở ngoại ô kinh thành, từng ngôi đình được xây tựa lưng vào núi với những bức tường đỏ và ngói xanh, những rặng tre thấp thoáng và dòng suối uốn khúc chảy qua, mặt suối nước nóng Đông Uyển bốc hơi lên tạo thành mây và sương mù, tuy đang là mùa đông ảm đạm, nhưng nơi này lại có cái gì đó rất khác.
Suối nước nóng của sơn trang vốn dĩ là ở ngoài trời, nhưng sau này Tiêu Dịch đã sai người đào một con kênh để dẫn nước, tạo thành một chiếc hồ nhỏ hơn ở trong nhà. Ở giữa mái nhà rỗng được khảm những mảnh ngói lưu ly lớn, vào ban đêm, ánh trăng và các vì sao sẽ từ trên mái hắt xuống, hòa quyện với ánh nến tạo thành những ánh sáng rực rỡ tựa như ảo mộng, đẹp đến nỗi như bước vào chốn thần tiên vậy.
Nước suối trong veo, thỉnh thoảng xuất hiện những đóa hoa nhỏ trên mặt nước do bọt nước tinh nghịch tạo thành.
Dòng nước ấm áp từ xung quanh ôm lấy nàng, Tô Mị cảm thấy cơ thể trở nên mềm mại vô cùng, tựa như sắp tan vào trong nước vậy, loại cảm giác này khiến nàng thoải mái đến mức ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, chỉ muốn nằm vậy thôi, không làm gì cả, cũng không nghĩ gì cả.
Bỗng tiếng sột soạt của bánh xe lăn trên mặt đất truyền vào tai nàng, Tô Mị vừa mở mắt ra thì thấy Tiêu Dịch đang một mình xoay xe lăn đến đây.
Tô Mị vội vàng đứng dậy, áo lót ướt sũng bám vào người khiến cực kì khó chịu, lại còn khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng nên nhanh chóng vơ lấy chiếc áo tắm bên cạnh quấn lên người, cười hỏi: “Nhanh vậy sao? Ta cứ nghĩ ngâm thuốc phải mất ít nhất nửa tiếng mới xong.”
Tiêu Dịch hơi liếc nhìn nàng một cái rồi cúi đầu ừ một tiếng.
Hôm nay quả thật xong sớm hơn, bởi vì Lô lão đầu cho thêm hai vị thuốc mới vào, cho nên chưa đầy hai phút thì hắn đã chịu không nổi nữa rồi.
Trong người như có một đống lửa đang cháy hừng hực, phần eo luôn lạnh như sắt và không có cảm giác nay cũng nóng bừng lên như có một làn nước ấm chảy qua vậy.
Hắn không biết tại sao lại thế, còn Lô lão đầu thì lại mừng đến mức vểnh cả râu, cười hở cả lợi: “Không uổng công lão phu vắt óc, dốc sức nghiên cứu ra cách khám chữa bệnh, Vương gia, cuối cùng thì eo của ngài cũng có cảm giác rồi! Năm căn trạch viện có kèm vườn hoa lớn ở thành Tây, đừng quên thực hiện lời hứa đấy nhé!”
Xương chân của hắn đã lành từ lâu, thế như thương tổn ở phần eo thì không cải thiện mấy, vẫn không thể đứng thẳng được.
Bây giờ rốt cuộc cũng đã nhìn thấy hy vọng.
Tóc của Tô Mị vẫn còn đang nhỏ nước, chỉ trong chốc lát bả vai đã ướt một mảng lớn, áo tắm cũng bị áo lót làm cho ướt đẫm, gần như không thể che đậy được những đường cong nhấp nhô.
Gương mặt ửng hồng vì bị hơi nước bốc lên khiến cả người nàng quyến rũ như một bông hoa hồng đẫm sương vậy.
Tiêu Dịch nhìn nàng liên tục từ đầu đến chân, thong thả mà chuyên chú.
Trái tim Tô Mị bỗng đập loạn xạ, không nhịn được mà lấy tay che ngực, rồi lại lập tức bỏ ra, mỉm cười đi đến trước mặt hắn: “Vương gia, Mị Nhi có đẹp không?”
“Nghịch ngợm.” Tiêu Dịch nói rồi đưa tay cởi áo tắm của nàng xuống.
Chiếc áo lót mỏng dính vì ướt đẫm nên đã biến thành một màu trắng sữa nửa trong suốt, cách lớp sa mỏng, một vài điểm mờ ảo có màu sắc khác nhau lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta muốn tìm tòi đến cùng.
Tầm mắt của Tiêu Dịch bỗng rơi xuống nơi nào đó rồi mãnh liệt nhảy lên.
Mặt của Tô Mị tựa như đang bốc cháy.
“Cho tới bây giờ ta không phải là người tốt gì, cũng càng không phải là chính nhân quân tử.” Tiêu Dịch chống tay, khó khăn di chuyển lên sập lùn, cởi áo choàng ra và ném qua một bên: “Lại đây.”
Tô Mị ngồi bên cạnh hắn, chợt nghe hắn hỏi: “Nàng có thích ta không?”
“Đương nhiên rồi!” Tô Mị không do dự đáp: “Ta chỉ thích mỗi Vương gia mà thôi!”
Ánh mắt Tiêu Dịch sâu thẳm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, thật lâu sau mới nói: “Nói dối.”
Tô Mị giật mình, không đợi nàng giải thích, Tiêu Dịch lại nói: “Nếu ta không thể cứu Tô gia thoát khỏi khó khăn, nàng chắc chắn sẽ không thèm nhìn ta lấy một cái.”
“Không, không phải…” Tô Mị không biết phải giải thích thế nào, cũng sợ càng tô càng đen, cho nên dứt khoát nắm lấy tay hắn đặt lên ngực mình, nũng nịu nói: “Nếu Vương gia không tin thì cứ mổ tim của ta ra xem, xem liệu có phải chỉ chứa một mình Vương gia hay không.”
Tay Tiêu Dịch hơi hơi dùng sức, đổi lại một tiếng kêu khẽ từ nàng, hắn kéo nàng vào ngực rồi nói: “Trước đây ta mặc kệ, nhưng sau này… Ai làm ta khó chịu một lúc, ta sẽ làm cho hắn ta khó chịu cả đời.”
Tô Mị bị cơ bắp của hắn làm cho đau nhức, càng giãy dụa thì hắn lại càng dùng sức hơn, vì vậy bèn thả lỏng người ra, hôn hắn một cái, mỉm cười nói: “Dù sao ta cũng không làm Vương gia khó chịu đâu.”
Tiêu Dịch dịu dàng vuốt ve tay nàng, cảm thấy vô cùng trơn bóng và mượt mà, mềm mại tựa như không xương vậy, khiến hắn yêu thích không thôi.
Tay hắn từ từ theo đường cong trượt xuống, đôi mắt càng ngày càng tối lại: “Mặc kệ nàng thích quyền lực của ta, hay thích ta, nói tóm lại… Bây giờ, nàng là của ta.”
Tô Mị không biết tại sao hắn lại như vậy, còn đang thắc mắc thì cảm giác đau nhói bỗng truyền đến khiến khuôn mặt nàng lập tức trắng bệch, nước mắt suýt thì trào ra.
“Thả lỏng một chút.” Tiêu Dịch ngậm lấy môi nàng, thầm hối hận vì mình quá thô bạo, cho nên hắn hơi thả lỏng tay ra, dịu dàng vỗ về nàng.
Hơi nước màu trắng sữa bốc khỏi mặt nước, tựa như tơ liễu lởn vởn xung quanh rồi dịu dàng lướt qua người nàng.
Dưới ánh trăng, nụ hồng dần dần hé nở, đóa hoa đẫm sương màu đỏ run rẩy nở rộ trong không khí ướt át.
Tô Mị vùi đầu vào vai hắn, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Đôi tay cầm bút không thể chai sần bằng đôi tay cầm dao cầm cung được, lần đầu tiên nắm tay hắn, nàng cảm thấy bàn tay đau như sắp rã rời ra vậy.
Nhưng kỳ lạ là dù rất đau, nó lại thoải mái vô cùng, tựa như gãi đúng vào chỗ ngứa vậy.
Cảm giác trước nay chưa từng có này khiến nàng run lên, cả người mềm nhũn không còn chút sức nào, rất giống với lúc ngâm mình trong suối nước nóng.
Nàng không biết xấu hổ mà mê đắm đôi tay của hắn.
“Nàng…” Tiêu Dịch ghé sát vào tai Tô Mị, mơ màng nói: “Có thích ta không?”