Ngày mười hai tháng chạp, bầu trời âm u, vừa mới sáng sớm đã có trận tuyết nhỏ, không có gió. Tuyết ào ào rơi xuống mặt đất như đổ đường, chẳng qua bao lâu mặt đất đã thành một mảng trắng xóa.
Tô gia đã mở cửa lớn từ sớm, cả chủ tử lẫn nô bộc đều chung tay quét tuyết phủi bụi, lau chùi hành lang, treo đèn lồng đỏ với vải đỏ, cắm hoa, đặt cây cảnh, bày đủ loại quả khô quả tươi… Người nào người nấy đều bận rộn luôn tay luôn chân.
Lý ma ma đã quen tay hay việc, người bà đưa về đều dày dặn kinh nghiệm, trước nay chưa từng xảy ra sơ suất.
Tuy là vậy nhưng Mạnh thị vẫn thấy không an tâm, vừa sáng sớm đã thức dậy đi kiểm tra khắp nơi, bàn bạc với Tô lão phu nhân: “Tuy rằng tay nghề của đầu bếp nhà ta cũng khá, nhưng món sở trường của hắn lại theo khẩu vị Tô gia, không biết liệu có hợp với khẩu vị của Tấn vương hay không. Tấn vương đã ở Liêu Đông nhiều năm, có lẽ khẩu vị sẽ hơi nặng, hay là đi đặt một bàn tiệc thượng hạng ở Hối Tuyền lâu vậy.”
Tô lão phu nhân cười nói: “Từ nhỏ Tấn vương đã lớn lên trong nhung lụa rồi, có món gì ngon hay thứ gì hay mà chưa từng thấy? Sợ là ngài ấy đã ăn mấy quán kinh thành đến ngấy luôn rồi ấy chứ! Đồ ăn ở nhà chúng ta cũng đâu kém quán lớn là bao, cứ làm như trước đó đã bàn đi, bảo đầu bếp cố gắng, nghiêm túc làm những món tủ của hắn ấy.”
Mạnh thị ngẫm lại cũng thấy đúng, đích thân đến trù phòng chỉ bảo cẩn thận một lượt mới thấy an tâm hơn chút.
Gần đến giờ Tỵ, đoán chừng Tô Mị sắp đến.
Người của nhị phòng cũng ló mặt ra với cái mỹ danh hỗ trợ, nhưng sao Mạnh thị lại không biết bọn họ muốn làm gì được! Chẳng qua là vì hôm nay là ngày tốt lành nên cũng không tiện vạch mặt họ mà thôi.
Tô Thù thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn dài, lúc thì đứng ở cửa nhìn ra ngoài, lúc thì sai nha hoàn ra cửa xem xem người đã về chưa, còn không thì lại dựa người vào cây cột dưới mái hiên ngây người nhìn tuyết bay đầy trời, chẳng thấy đâu dáng vẻ hoạt bát hay cười ngày thường nữa.
Tô Viện cũng không sao ngồi yên được, đứng dậy nói: “Ta ra cổng trong xem thử, Thù muội muội có đi không?”
Tô Thù rõ ràng đã dao động, hỏi Mạnh thị: “Con đi được không?”
Mạnh thị cười nói: “Xem chừng tâm tư con cũng chẳng ở đây rồi, mặc áo khoác vào, cầm thêm lò sưởi tay rồi đi đi.”
Tô Thù vui vẻ vô cùng, lập tức khoác chiếc áo làm bằng lông đỏ thẫm lên, đi thẳng qua hành lang, đến chỗ tiền sảnh cạnh cửa thùy hoa, Lý ma ma cũng đã ở sẵn đó.
Lúc này những hạt tuyết đã biến thành từng đóa hoa tuyết, nhẹ nhàng bay lượn, rơi xuống cây cỏ, rơi lên mái nhà, rơi cả ra đất, độ nông vừa phải, không quá đế ủng.
Tô Thù nghĩ đến một chuyện, dặn dò Lý ma ma: “Đun ít nước nóng, để lửa vừa phải, sưởi ấm nhà trước đã, người hầu đi theo Tấn vương chắc không ít đâu, đừng để chậm trễ.”
Lý ma ma cười nói: “Đã chuẩn bị xong lâu rồi, phu nhân tra đi xét lại mấy lượt, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì đâu.”
Tô Thù gật đầu hỏi tiếp: “Người của Vương phủ cũng nghỉ ở ngoại viện sao?”
“Chia ra hai nơi, những người hầu thân cận với vương gia thì nghỉ ở nội viện, những kẻ khác thì ra ngoại viện.”
Mắt Tô Thù sáng rực.
Chợt nghe có tiếng pháo nổ từ xa vọng đến, tiếng pháo giòn tan nổ đùng đoàng, Tô Thù còn đang ngây ra thì đám nha hoàn đã nhanh chân chạy vào, miệng hô: “Đến rồi đến rồi, nghi trượng của vương phủ đã đến đầu ngõ rồi!”
Trái tim Tô Thù đập loạn, chẳng hiểu tại sao lại bắt đầu thấy căng thẳng, da trên người căng cứng, lòng bàn tay cũng túa đầy mồ hôi.
Lý ma ma là người giàu kinh nghiệm, bà đứng ngay dậy, lớn tiếng quát: “Sợ cái gì, bao nhiêu quy củ ném hết ra sau đầu rồi hả?”
Sau mấy tiếng quát, gót chân đám hạ nhân cũng xem như bình ổn trở lại.
Lý ma ma nhanh chóng sai người về báo tin, chẳng bao lâu sau, Mạnh thị đã vội vàng đến cùng đám nha hoàn chen chúc.
Đợi thêm hai khắc, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ xa tiến lại, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nói cười, sau đó là ước chừng mười người vòng qua bức tường ở cổng đi vào.
Mạnh thị vừa liếc mắt nhìn trong đám người đã thấy con gái, vừa kích động vừa áy náy, lồng ngực nhói lên đau đớn. Bà run run gọi: “Niếp Niếp…”
Tô Mị nhanh chân chạy đến trước mặt mẫu thân, nàng cười nhưng lệ nóng ướt vành mắt: “Mẫu thân, con về rồi!”
Mạnh thị trông thấy sắc mặt hồng hào của nàng, giữa hai lông mày cũng chẳng lộ vẻ khổ cực gì, tuy trong mắt ngấn lệ mà ánh mắt lại trong trẻo, dễ thấy đứa nhỏ này sống ở vương phủ cũng không tệ lắm.
Lúc này, Mạnh thị cũng an tâm hơn nhiều, bấy giờ bà mới nhớ ra mình chưa chào hỏi gì Tấn vương!
Nhưng Tiêu Dịch lại chắp tay làm lễ trước, hắn khom người nói: “Bán tử Tiêu Dịch xin ra mắt nhạc mẫu đại nhân.”
Tô Viện lập tức trợn tròn mắt, lẳng lặng dùng ánh mắt đánh giá Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch có thái độ ôn hòa, hoàn toàn không phải kiểu kiêu căng coi trời bằng vung của tôn thất cao quý.
Mạnh thị đã ngẩn ra rồi, bà lắp bắp nói: “Ngài… ngài khách sáo quá…”
“Hôm nay chỉ bàn gia lễ, không bàn quốc lễ.” Tiêu Dịch lặp lại lần nữa lời mới nãy đã nói với Tô Thượng Thanh: “Nhạc mẫu nhận lễ của con rể cũng là đúng phận thôi.”
“Ừ, được.” Mạnh thị gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Tiêu Dịch đã giảm bớt run sợ, thay vào đó là yêu mến tràn ngập.
Tô Viện nắm bắt thời cơ, hơi nhún gối, nở nụ cười tự nhiên: “Muội muội Tô Viện ra mắt tỷ phu!”
Tiêu Dịch nhẹ gật đầu không đáp, cũng chẳng nhìn nàng ta một cái.
Tô Mị chẳng buồn để mắt đến Tô Viện, vừa gọi Tô Thù, vừa kéo tay mẫu thân thân thiết bước vào cửa.
“Nhị tiểu thư còn đứng đây làm gì nữa?” Lý ma ma nhỏ giọng nhắc nhở Tô Thù: “Mọi người lên nhà trên hết rồi, người còn không nhanh về cùng đi!”
“Ừ.” Tô Thù thất vọng thu lại ánh mắt tìm kiếm, quay đầu rời đi.
Lý ma ma đã đặt hết tâm tư vào đại tiểu thư mới về mà không để ý đến sự khác lạ của Tô Thù.
Nhà trên náo nhiệt vô cùng, người nào người nấy đều cười rộ lên.
Tô Viện không nhiều lời, chỉ ngồi yên, thỉnh thoảng góp vài câu bông đùa, hùa theo Tô Mị, như thể hai phòng trước giờ chưa từng bất hòa với nhau.
Trong khi đó, thái độ của Tô Thù lại có phần khác lạ, nàng ấy chỉ yên lặng ngồi cạnh Tô Mị không nói năng gì.
Tô Thượng Hòa quan sát một lúc, thấy thái độ của Tiêu Dịch hiền hòa, cũng bắt đầu gọi một tiếng “đại cô gia”, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười lanh lảnh cao vút, ai không biết lại tưởng ông ta mới là nhạc phụ đại nhân.
Tô Mị chẳng ưa cái vẻ thấy người sang bắt quàng làm họ của nhị phòng, nói không chút nể nang: “Hai phòng sớm đã chia nhà rồi, giờ nhị thúc cũng đã gặp vương gia rồi, xin về đi cho.”
Không khí ấm áp phút chốc nguội lạnh, Tô Thượng Hòa gượng gạo cười nói: “Xem cháu gái lớn nói kìa, dù đã chia nhà rồi nhưng vẫn là máu mủ ruột rà cả không phải sao? Hôm nay cháu về nhà, sao nhị thúc có thể đi cho được!”
Tô Mị lạnh nhạt đáp: “Xin hãy gọi ta là Tấn Vương phi.”
Không khí hoàn toàn nguội lạnh, ý ở trên lời, người đang có mặt ở đó cũng không ngốc, Tô Mị rõ ràng đã thẳng thừng vạch ra ranh giới giữa đại phòng và nhị phòng, thể hiện ra mặt sự ghét bỏ của nàng với nhị phòng.
Tấn Vương đang ở đây, Tô Thượng Hòa không dám khóc lóc làm loạn, ông ta ngước lên nhìn Tô lão thái thái, mong sao mẫu thân có thể dẹp yên cái tính kiêu căng của cháu gái.
Mặc dù Tô lão phu nhân có thiên vị thật nhưng cũng không bất chấp nuông chiều con trai thứ.
Bà hiểu rõ Tô gia có đứng vững được hay không phải nhờ hết vào Tấn vương, mà Tấn vương xem trọng cháu gái mình ra sao, người có mắt đều nhìn ra được!
Về chuyện tiền tài để nhị phòng chiếm hời chút cũng không sao, nhưng liên quan đến tiền đồ của Tô gia, bà không thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ được.
Hơn nữa đại phòng với nhị phòng sớm đã có hiềm khích, có bà ở đây, đại phòng sẽ nể mặt nhân nhượng ít nhiều với nhị phòng nhưng bà không có đây thì đại phòng có thể thẳng tay không cần nghĩ.
Vậy nên bà cũng không thể để mặc con trai thứ làm chuyện vô nghĩa được, nếu phá hư hết chút tình huynh đệ cuối cùng thì cũng coi như là con trai thứ chẳng còn chỗ dựa nào nữa rồi.
Lão phu nhân đã có quyết định, bà lên tiếng: “Lão nhị, con làm ta nhức đầu quá, thôi đi đi, đưa vợ con về nhà đi, bớt nháo nhào làm loạn. Học hỏi đại ca con ấy, tĩnh tâm đọc sách viết chữ mới là đúng đắn.”
Hi vọng cuối cùng đã tan vỡ, Tô Thượng Hòa cũng đành chịu, chỉ có thể cúi chào Tấn vương rồi ủ rũ cúi đầu đưa vợ con rời khỏi.
Tô Mị thầm nhướng mi, xem ra tổ mẫu vẫn chưa già đến mức hồ đồ.
Thấy không khí hơi ngột ngạt, Lý ma ma với Yến Nhi, mấy kẻ nô bộc có tiếng nói không ngừng kể chuyện cười.
Tô Hạo dựa sát vào người Mạnh thị, nhìn Tiêu Dịch với vẻ hiếu kỳ, đợi khi Tiêu Dịch nhìn sang, cậu nhóc lại xấu hổ rúc mặt vào ngực Mạnh thị, đợi Tiêu Dịch không nhìn đến nữa, cậu nhóc lại ló cái đầu nhỏ ra nhìn hắn, khiến mọi người đều bật cười.
Trẻ nhỏ như tờ giấy trắng vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, nhìn kĩ thì thấy dung mạo còn khá giống Tô Mị, Tiêu Dịch thấy lòng mình nhộn nhạo, cầm lòng không đặng muốn chọc cậu nhóc. Hắn cởi ngọc bội xuống nói: “Gọi tỷ phu đi.”
Tô Hạo bi bô gọi một tiếng, thế là được cho miếng ngọc bội.
Cầm ngọc bội chơi một lúc, cậu nhóc lại quay ra gọi Tiêu Dịch một tiếng tỷ phu, sau đó được cho một chiếc đồng hồ mạ vàng nhỏ, đeo trước ngực.
Sau đó hình như cậu nhóc này lại phát hiện ra chuyện gì ghê gớm lắm, đôi chân múp míp đi vòng quanh Tiêu Dịch không ngừng gọi “tỷ phu tỷ phu”.
Tiêu Dịch lấy ra hầu bao trên người, nhẫn ngón cái trên tay, cái gì cho được lấy ra cho hết.
Tô Hạo quyết định dính luôn lên người hắn, luôn miệng gọi tỷ phu.
Tiêu Dịch ha ha cười lớn.
Lần đầu tiên Tô Mị trông thấy Tiêu Dịch cười vui đến vậy, chắc là hắn thích trẻ con lắm, nếu hắn cũng có con chẳng biết còn định chiều đến mức nào nữa.
Trái tim Tô Mị đập loạn xạ, nàng cười nói: “Hạo Nhi, mấy hôm nữa qua chỗ tỷ chơi đi. Hồ nước sau vương phủ đóng một tầng băng dày rồi, có thể chơi trượt băng, ngồi xe trượt đấy.”
Tiêu Dịch xoa cái đầu nhỏ của Tô Hạo nói: “Ở vương phủ còn có sân tập võ, tỷ phu có thể dạy đệ cưỡi ngựa, bắn cung và võ thuật.”
Nói rồi, hắn nhìn Tô Mị nở nụ cười như có như không.
Tô Mị đỏ mặt, quay đi chỗ khác giả như không có gì.
Sau khi Tô Hạo đột nhiên xen ngang, bầu không khí trong phòng lại vui vẻ như cũ.
Tô Mị phát hiện Tiêu Dịch rất thú vị, hắn luôn yên lặng, không thích cười, lúc nào cũng khiến người ta có cảm giác khó lại gần, nhưng khi hắn muốn làm thân với ai sẽ nói cười rất vui vẻ, câu nào câu này đều đúng lúc vừa phải, khiến người ta cảm thấy như có gió xuân thổi qua.
Ví dụ như mẫu thân muốn sang năm đi dâng hương lễ phật, hắn lập tức nói: “Con có quen với trụ trì của Thanh Viễn tự, khi nào người đi để con sai người đi thông báo trước cho họ, nhất định sẽ giữ lại nén nhang đầu cho người.”
Tổ mẫu vô tình nhắc đến cảnh sắc Tô Châu, hắn lại bảo: “Vương phủ có hai con thuyền lớn, đợi đầu xuân băng trên sông tan ra, nếu người muốn đi Tô Châu thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi thuyền ra đó.”
Khi phụ thân hứng khởi nói đến chữ của người nào đó, Tiêu Dịch cũng có thể chỉ ra thần vận trong ấy, nghe vào thực sự rất dọa người.
Chưa được bao lâu, Tô Mị phát hiện phụ thân và Tiêu Dịch đã chuyện trò thoải mái hơn rất nhiều, không còn gọi “vương gia” mãi nữa. Còn mẫu thân thì lớn gan hơn hẳn, từ vương gia đến cô gia, sau đó thì toàn là “con của ta”, Tô Mị nghe đến nổi hết cả da gà.
Cả nhà cùng nhau ăn xong bữa cơm trưa đầy ấm áp, Tiêu Dịch đặc biệt dặn dò phát một bao lì xì cho đầu bếp: “Ngày mai bảo đầu bếp ở Vương phủ qua đây học hỏi đi.”
Bởi vì Tiêu Dịch cũng có hiểu biết về tranh chữ nên Tô Thượng Thanh nhất thời lại ngứa nghề, không nói không rằng đã kéo hắn vào thư phòng bàn luận tranh chữ.
Mạnh thị cũng kéo con gái về phòng riêng nói chuyện: “Ta nghĩ rồi, tương lai cô gia nhất định phải nhận con nối dõi, trẻ nhỏ phải gần gũi từ bé thì mới thân với con được. Con phải tự chọn lấy chứ đừng để người khác chọn thay.”
Tô Mị lơ đễnh nhìn sang chỗ khác, ngại ngùng đáp: “Nói lời này thì sớm quá, có lẽ sau này lại có thể có con…”
Có câu nói mẫu tử liền tâm, mắt Mạnh thị chợt lóe lên: “Lẽ nào hai đứa?”
Tô Mị đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Đâu có, mẫu thân nghĩ đi đâu thế! Thì là thái y bảo Vương gia cũng có sáu bảy phần hy vọng chữa khỏi, ngày mai bọn con đến Ôn Tuyền sơn trang cũng là để chữa bệnh đó.”