Mỹ Nhân Đa Kiều - Qua Tử Hòa Trà

Chương 13




Từng đợt gió mát thổi qua, mưa phùn bay lất phất, những cánh hoa rơi rụng như bụi phấn nhẹ nhàng đáp xuống con đường được lát gạch đá xanh, tạo nên một màu hồng phấn vô cùng đẹp mắt.

Men theo con đường đầy hoa quanh co khúc khuỷu, băng qua thêm một khu vực đầy những bụi hoa hồng là có thể nhìn thấy một sảnh đường rộng năm gian lợp ngói lưu ly nằm trên đỉnh núi được những rặng tre xanh mướt che mát.

Phía bắc phòng khách có để một chiếc bàn dài, trên đó được bố trí một cái bình hoa, đồng hồ và những thứ khác, trước bàn dài được kê thêm một cái bàn bát tiên. Tiêu Dịch ngồi trên xe lăn phía bên trái, nhìn cha con Tô gia đi vào, hắn chỉ tay vào chiếc ghế được chạm khắc hoa văn tinh xảo ở bên phải rồi nói: “Miễn lễ, ngồi đi.”

Giọng hắn nhàn nhạt, không nghe ra được là vui hay buồn.

Tô Thượng Thanh vẫn để nữ nhi của mình hành lễ theo quy củ, đương nhiên cũng sẽ không quên mất trên dưới mà thật sự ngồi ngang hàng với hắn. Ông nhìn thấy hướng tây bày một cái ghế mũ quan nên đi đến đó tìm một chỗ để ngồi xuống.

Tô Mị cũng ngồi cạnh phụ thân của mình.

Tiêu Dịch nhìn sang, bình tĩnh chuyển tầm mắt đến trên người Tô Mị, cất giọng hỏi: “Tô đại nhân đến đây là vì chuyện hương liệu?”

Da mặt Tô Thượng Thanh hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng đáp: “Tất cả những chuyện này đều là do nữ nhi gây ra, nữ nhi trong nhà nhất thời tự ý mở cửa tiệm, hạ quan cảm thấy hành động này không ổn nên đã chuyển cửa tiệm sang cho Tôn gia. Không ngờ rằng giữa chừng lại xảy ra chuyện không may, hạ quan muốn đến đền bù một chút.”

Tiêu Dịch nói: “Phải chăng Tô đại nhân đây cho rằng lệnh ái làm ăn với Vương phủ khiến cho Tô gia mất thể diện? Vương phủ của ta không xứng đáng giao dịch với Tô gia của ngươi sao?”

Lời nói của hắn rất xảo quyệt, Tô Thượng Thanh vội vàng giải thích: “Hạ quan ngàn vạn lần không dám nghĩ tới chuyện này, bởi vì triều đình có quy định cấm không cho quan viên buôn bán với dân chúng để kiếm lời, thế nên hạ quan mới ngăn cấm cửa tiệm của nữ nhi.”

Tiêu Dịch lạnh lùng hừ một tiếng: “Sở dĩ bổn vương dùng hương liệu của các ngươi là do lệnh ái điều chế rất tốt, thứ hai là nhìn trúng cách làm người của Tô đại nhân đây, quân tử hảo hán, nhà các ngươi sẽ không cầm hương liệu đi làm ầm ĩ, cho nên mới nhập hàng từ nhà các ngươi.”

Ba chữ “làm ầm ĩ” lọt vào tai, Tô Thượng Thanh thầm thở dài, lòng đề phòng của Tấn Vương cũng quá lớn rồi, nào có ai dám lấy những thứ Tấn Vương dùng ra làm ầm ĩ chứ? Tuy nhiên ông còn chưa kịp cảm thán thì đột nhiên giật mình, trong đầu chợt xuất hiện một dự cảm xấu.

Trong thiên hạ, cũng chỉ có một người dám…

Mồ hôi bất tri bất giác chảy ròng ròng trên trán, Tô Thượng Thanh lặng lẽ lau đi, lúng túng nói: “Tạ ơn Vương gia đã tín nhiệm, là hạ quan suy nghĩ không chu toàn, không liên quan gì đến Tôn gia. Bọn họ có nói là nguyện ý bồi thường gấp đôi số bạc, chẳng hay Vương gia có thể tha cho bọn họ một lần hay không?”

Tiêu Dịch nhếch môi: “Ngươi nhìn ta trông giống một kẻ thiếu bạc lắm sao?”

Bầu không khí có chút lạnh lẽo, Tô Mị đánh liều cười nói: “Vương gia cứ yên tâm, ta đã nhìn qua hương liệu của Tôn gia, ngoại trừ hương thơm không giống nhau, những thứ khác đều không có vấn đề gì. Hôm nay ta vừa điều chế ra một loại hương mới, nếu Vương gia không chê hương của chúng ta, từ nay về sau ta sẽ không để ở cửa tiệm nữa mà trực tiếp đưa tới phủ.”

Tô Thượng Thanh kinh hãi, nhưng không thể lên tiếng ngăn cản con gái mình trước mặt Tấn Vương được, vì vậy ông chỉ có thể nhìn Tô Mị cảnh cáo một chút.

Thế nhưng Tô Mị vẫn hồn nhiên không nhận ra, cười tủm tỉm nói tiếp: “Lần này ta sẽ không nhận bạc của Vương gia, xem như là bồi thường cho người.”

“Tiền vẫn phải đưa, ta cũng không thể cho ngươi… Để một mình cô nương nhà ngươi thua thiệt.” Tiêu Dịch vẫn không có chút ý cười, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn không ít, hắn phân phó cho Ngải ma ma: “Thả người Tôn gia ra, chuyện này không đáng để truy cứu nữa.”

Ngải ma ma chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối, trông khuôn mặt của bà ấy không chút biểu cảm như thế nhưng trong lòng đã dâng lên từng đợt sóng lớn. Hai ngày trước chủ tử còn tức giận đến mức hận không thể nghiền chết cả Tôn gia, sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy?

Bà ấy len lén liếc nhìn Tô Mị một cái, mỉm cười nhận lệnh rời đi.

Tô Thượng Thanh muốn cáo từ, nhưng dường như Tiêu Dịch nhìn ra ý định của ông, giành hỏi trước: “Ta nhớ Tô đại nhân từng nhậm chức ở Chiêm Sự phủ phải không?”

Tô Thượng Thanh nghe xong thì sửng sốt, không hiểu Tấn Vương đột ngột nhắc đến chuyện này là có dụng ý gì, gật đầu đáp: “Đã là chuyện của năm sáu năm trước rồi, tuy nhiên cũng chỉ là tạm thời. Lúc rảnh rỗi dạy cho phế Thái tử học chữ, chủ yếu vẫn là nhàn rỗi không có việc gì làm ở Lễ bộ.”

Tiêu Dịch trầm ngâm chốc lát, tựa như đang cân nhắc chuyện gì đó, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Năm ngoái chuyện phế Thái tử mưu phản bị kết án qua loa, vẫn còn rất nhiều thứ chưa rõ ràng, nói không chừng sẽ còn kéo theo những kẻ tham công làm xằng làm bậy, Tô đại nhân chú ý một chút.”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của hai người còn lại trong phòng đã bắt đầu thay đổi. Tô Thượng Thanh vì làm quan đã lâu nên nhanh chóng ổn định, mỉm cười chắp tay nói: “Vương gia khoan hồng độ lượng, hạ quan vô cùng cảm kích. Tôn gia còn đang sốt ruột đợi tin, hạ quan xin phép cáo lui trước.”

Tô Mị còn muốn thăm dò thêm mấy câu, nhưng phụ thân của nàng đã rời đi, nàng đành phải đi theo sau, nhưng trong đầu lại suy nghĩ tìm cơ hội nào đó đến thêm một chuyến.

Lúc đi ra ngoài trời đã tạnh mưa, mặt trời vừa ló dạng, những hạt mưa còn đọng trên ngọn cỏ, trong vắt sáng chói như những viên ngọc trai.

Sau cơn mưa, làn gió thổi đến mang theo sự tươi mát dễ chịu, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt có chút nóng của Tô Mị khiến nàng thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng im lặng chịu đựng suốt quãng đường, mãi đến khi leo lên xe ngựa nhà mình mới cất giọng nhắc nhở phụ thân: “Vừa rồi Tấn Vương gia nói như thế là có ý gì? Có phải Hoàng thượng định tra lại vụ án của phế Thái tử hay không?”

Tô Thượng Thanh trầm ngâm nói: “Trong triều không có chút tin tức gì, chờ vi phụ đến Từ gia hỏi chuyện một chút. Ôi thôi không được, đi cái gì mà đi, như thế chẳng khác nào thể hiện rằng ta đang chột dạ cả. Thật ra cũng không cần ngạc nhiên, cho dù Hoàng thượng có muốn lật lại vụ án cũng không thể tra đến trên đầu ta.”

Tô Mị van xin nói: “Phụ thân, không phải trước đây người còn tiếp tế cho La gia ư? Sau này cũng ít qua lại đi, nghe nói La gia vì có dính líu đến án của phế Thái tử nên mới bại như thế.”

Tô Thượng Thanh thở dài một tiếng, sờ sờ đầu nữ nhi rồi nói: “Trong lòng vi phụ đã tự hiểu rõ. Niếp Niếp à, con không nên đi đến Vương phủ nữa, nha hoàn trong nhà cũng không thể đi, có việc cứ gọi ngoại quản sự của chúng ta làm.”

“Tại sao?”

“Còn hỏi tại sao, con là người đã có hôn sự, phải cân nhắc đến cảm xúc của Từ gia. Chờ ngày cưới được ấn định, công việc buôn bán sẽ từ từ ngừng lại.”

Tô Mị bĩu môi, không vui nói: “Con thấy hôn sự này là một chủ đề nóng trong Tô gia chúng ta đó, con không muốn gả đến Từ gia đâu, ai thích thì cứ gả đi.”

“Nha đầu này!” Tô Thượng Thanh biết nàng còn giận chuyện ở thọ yến của Từ lão phu nhân, cười chọc vào trán nàng, cất tiếng nói: “Coi như Tô gia từ hôn thì ta cũng phải lấy ra được một lý do nghiêm chỉnh, không thể chỉ vì biểu muội nhà cữu cữu mà từ hôn có đúng không? Khi đó người đời sẽ cười nhạo con ưa ghen tức.”

“Bát tự tương khắc.” Tô Mị lạnh lùng nói: “Tìm cao nhân tính toán thêm lần nữa xem, con gả qua đó sẽ khắc Từ gia.”

Tô Thượng Thanh hít sâu một ngụm khí, suýt chút nữa bị sặc, đang định quở trách đôi lời, chợt nhớ tới thái giám có nốt ruồi trên lông mày kia, ông chán nản ngả người ra sau, cười khổ nói: “Nên suy xét, nên suy xét.”

Ngày thất thiếu gia của Tôn gia được thả ra, hắn ta không bị đánh đập gì, nhưng lại bị dọa sợ không ít, lúc trở về sốt cao hôn mê bất tỉnh khiến cho Tôn gia được một phen hỗn loạn không thôi.

Công việc làm ăn với Vương phủ vòng vòng vèo vèo lại rơi vào tay Tô Mị. Thậm chí nàng không có chút tổn thất nào, chuộc lại trang sức của mình không nói, còn kiếm được một ngàn lượng bạc từ Tôn gia, làm cho Yến Nhi vui vẻ cả ngày, cười đến không khép được miệng.

Tô Mị đưa cho Xảo Hương một trăm lượng bạc, kêu nàng ấy từ chức ở cửa tiệm để về tự mình kinh doanh nhỏ. Người khác không hiểu về hương, Xảo Hương cũng đã ở trong cửa tiệm một thời gian dài, biết được những rắc rối ngoằn ngoèo trong phương thuốc của Tô Mị, biết đâu chừng ngày sau khi trở về Tô gia sẽ đến gây rắc rối cho nàng.

Nói tóm lại, nhị phòng là một đại nhi tử không chiếm được tiện nghi, còn bỗng dưng rạn nứt quan hệ với đại phòng. Hôm nay Tôn thị còn ngượng ngùng đến tìm Mạnh thị vay tiền, những tai ương không đáng có này, Tôn gia đều sẽ tính sổ trên đầu nàng.

Nhà chồng nhà mẹ, Tôn thị không phải là người của bên nào, vì thế bà ta trút hết bực tức lên nữ nhi của mình, cả ngày lẫn đêm đều không cho chút sắc mặt tốt.

Tô Viện vô cùng căm hận Tô Mị, nhưng cũng chỉ có thể ngấm ngầm mắng trong lòng mấy câu, ngoài mặt không dám hé răng nửa lời.

Nhị phòng cả ngày đầy chướng khí oán trời trách người, Tô Mị chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không rảnh rỗi đến xem náo nhiệt, ngày ngày nàng đều giam mình trong phòng, ngoại trừ điều chế hương thì cũng là điều chế hương, làm xong thì lập tức nhảy lên xe ngựa đi ngay đến phủ Tấn Vương, mặc kệ mẫu thân khiển trách thế nào nàng cũng không nghe, nếu không cho đi xe ngựa, nàng bèn tự thân vận động.

Mạnh thị không còn cách nào khác đành để cho Tô Thượng Thanh quản chuyện của nha đầu trong nhà.

Nhưng Tô Thượng Thanh nào có thời gian để ý đến chuyện của Tô Mị nữa, giờ đây ông đang mệt nhọc đối phó với vụ kiện trên triều đình, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Hộ bộ phụng chỉ điều tra sổ sách các bộ trong năm năm, Lễ bộ do ông phụ trách có năm ngàn lượng bạc không khớp, trong sổ sách ghi chép là dùng cho chùa Hồng Lư tiếp đãi khách.

Tuy nhiên, không có ghi chép nào về năm ngàn lượng này trong sổ sách của chùa Hồng Lư cả, chùa Hồng Lư khanh cũng không có ấn tượng gì về việc tiếp nhận số bạc này.

Giờ thì hay rồi, Hộ bộ, Lễ bộ, chùa Hồng Lư cùng nhau lục tung lên để tìm thủ tục bàn giao ban đầu, cuối cùng tìm được chứng cứ có chữ ký của Lễ bộ, nơi ký tên bất ngờ viết ba chữ to đùng – Tô Thượng Hòa!

Tô Thượng Thanh lập tức gọi nhị đệ tới hỏi, nhưng Tô Thượng Hòa căn bản không nhớ rõ chuyện này, huống chi là việc đưa tiền cho ai, khi thì nói đưa cho Tự khanh, lúc lại bảo Thiếu khanh, nhưng khi hỏi về biên nhận, ông ta chỉ biết há hốc mồm ngây ngốc nhìn đại ca mình, không hề lấy ra được thứ gì.

Còn nói rằng: “Chùa Hồng Lư hoàn toàn không có bất kì biên nhận nào, đều là lấy trực tiếp đưa lên.”

Sắc mặt chùa Hồng Lư Khanh đen như đáy nồi, phất tay áo bỏ đi.

Lang trung Hộ bộ Vương Duẫn vừa mới được điều đến kinh đô, đây chính là thời điểm cần biểu hiện để lập công, hắn ta nhanh chóng viện lý do tố cáo Tô Thượng Thanh, nói hai huynh đệ Tô gia cấu kết với nhau tham ô quốc khố để lấy làm của riêng.

Thừa Thuận đế xem qua, không mở hội nghị nội các, cũng không bảo Đô Sát Viện tra rõ, chỉ để cho Tô Thượng Thanh tự mình viết sớ bào chữa.

Bây giờ đã bước sang ngày thứ hai của tháng bảy.

Tô Thượng Thanh ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào trang giấy hồi lâu, không biết nên viết thế nào.

Tội tham ô chắc chắn là giả mạo nhưng bút tích đúng là của nhị đệ, xóa cũng xóa không được, năm ngàn lượng bạc kia rốt cuộc đã đi đâu?

Nhị phòng xưa nay thiển cận, Tô Thượng Thanh không phải không hoài nghi nhị đệ tự mình nuốt chửng, nhưng khi vừa bày tỏ ý tứ này, nhị đệ đã lập tức thề độc rằng nếu ông ta cầm tiền thì sẽ chết không được tử tế!

Một câu nói như vậy lại khiến cho Tô Thượng Thanh mất bình tĩnh.

Khi Tôn thị biết được tin này thì trực tiếp đến chỗ lão phu nhân khóc lóc kể lể, nói tới nói lui đều là đại phòng cố ý gây khó dễ cho nhị phòng: “Chi bằng cứ tách ra đi, sống chết tự chúng ta lo liệu, tuyệt đối không liên lụy đến đại phòng các ngươi dù chỉ một chút.”

Tô lão phu nhân không nghe, đuổi thẳng Tôn thị ra ngoài, nhưng lại thầm nói với con trai lớn: “Chuyện kia không thể nhận, cho dù nhị đệ của con thật sự lấy bạc cũng không thể nhận. Nếu không lỡ như sau này sổ sách bị rối loạn, người đầu tiên những kẻ đó nghĩ đến chính là lỗi của các con!”