“Ngươi cố ý đúng không?” Tô Viện khóc lớn lên: “Không phải do phương thuốc có vấn đề thì là do cửa hàng hương liệu của ngươi có vấn đề, ngươi không muốn đưa cửa hàng cho Tôn gia thì cũng thôi đi, tại sao phải cố ý hại người chứ!”
Tô Mị cười khẩy nói: “Đúng là một kẻ khéo mồm khéo miệng, nước bẩn muốn hắt thì hắt, hừ, nếu cho rằng ta hại người vậy thì ngươi đi kiện ta đi, cửa lớn của phủ Thuận Thiên cũng đâu phải cấm ngươi vào.”
Tô Viện tức giận đến giậm chân: “Nói đơn giản quá nhỉ, ta kiện được ngươi sao? Tổ mẫu và đại bá phụ đồng ý mới là lạ!”
Tô Mị nhẹ nhàng cười hai tiếng, chỉ tay ra cửa viện: “Ta không rảnh ngồi nghe ngươi kiếm chuyện, có thời gian đến tìm ta để tranh luận, còn không bằng tìm người đứng giữa để hòa giải, nhanh chóng đưa biểu ca của ngươi ra ngoài. Nhưng mà ta nghe nói, tính tình của Tấn Vương gia không tốt lắm đâu.”
“Sự việc là do ngươi gây ra, ngươi đừng hòng mà đứng ở ngoài cuộc xem trò hề.” Tô Viện kéo tay của Tô Mị đi ra ngoài: “Đi gặp đại bá mẫu cùng ta, đại phòng của các ngươi phải cho nhị phòng của chúng ta một lời giải thích về chuyện này!”
Tô Mị giãy tay ra, hừ lạnh nói: “Ngươi bị chiều hư rồi à! Giải thích cái gì? Giải thích rằng bình thường các ngươi vô cớ mà lấy của đại phòng bao nhiêu bạc sao? Tô Viện, do ta thấy ta và ngươi có cùng họ Tô cho nên mới nhường nhịn ngươi nhiều như vậy, nhưng cũng đừng có cho rằng ta là người hiền lành.”
“Làm gì vậy chứ!” Lý ma ma vội vàng chạy tới, đứng che trước mặt Tô Mị, đối mặt với Tô Viện nói: “Nhị tiểu thư thật sự quá mất quy củ rồi, nào có ai lại to giọng lớn tiếng với trưởng tỷ của mình như vậy.”
Tô Viện tức muốn xỉu: “Ngươi chỉ là một ả nô tỳ, dựa vào đâu mà dám dạy dỗ ta? Ta thấy ngươi mới là người không có quy củ đấy.”
Vẻ mặt của Lý ma ma vẫn như thường: “Lão nô có quy củ hay không thì cũng có lão phu nhân và đại phu nhân dạy bảo. Hai vị tiểu thư, thượng viện truyền lời, mời các ngươi qua đó.”
Tô Viện oán hận trừng mắt nhìn Tô Mị một cái: “Ngươi chờ đấy, tổ mẫu chắc chắn sẽ không tha cho ngươi nhẹ nhàng vậy đâu.”
Tô Mị nở nụ cười: “Vậy thì chúng ta cứ thong thả mà… đợi xem.”
Mặt trời chói chang dần khuất sau ngọn núi phía tây, sắc trời trở nên lờ mờ tối, dây bìm bìm nơi góc tường đã thu lại nụ cười, khẽ đong đưa trong cơn gió chiều.
Chỗ của Tô lão phu nhân vô cùng im lặng, trong phòng truyền ra tiếng khóc nức nở như có như không.
Ở hành lang không có nha hoàn hay ma ma nào hầu hạ, Lý ma ma vén rèm lên cho tỷ muội các nàng đi vào, còn mình thì đứng canh ở ngoài cửa.
Bầu không khí trong Tây thứ gian vô cùng nặng nề, vợ chồng của đại phòng và nhị phòng đều có mặt. Tôn thị nhẹ giọng nức nở, vẻ mặt của Tô Thượng Hòa đăm chiêu ủ dột đưa mắt lén nhìn Tô lão phu nhân.
Mạnh thị vốn dịu dàng cũng trầm mặt, rõ ràng là bà đang kiềm chế cơn giận.
Tô Viện đang khóc lóc kể lể, Tô lão phu nhân phóng ánh mắt sắc lẹm qua, nhất thời làm nàng ta sợ tới mức ngậm miệng lại.
“Niếp Niếp, phủ Tấn Vương nói huân hương không giống với hàng mẫu lần trước, tổ mẫu đương nhiên không tin phương thuốc xuất hiện vấn đề, con lại đây kiểm tra xem hương này có vấn đề gì.” Tô lão phu nhân vừa nói vừa đưa một chiếc hộp gấm nhỏ cho Tô Mị.
Tô Mị bóp nát một viên huân hương nhỏ rồi cẩn thận phân biệt, đặt vào lư hương để đốt rồi nhắm mắt ngồi đó, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Tôn thị gấp đến nỗi vỗ đùi: “Đại chất nữ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, con nói gì đi chứ!”
“Nhị thẩm nên hỏi Tôn gia làm chuyện gì mới đúng.” Tô Mị mở to mắt, trong ánh mắt chứa đầy sự giễu cợt: “Thật là to gan lớn mật, đồ đưa đến Vương phủ mà cũng dám động tay động chân.”
Sắc mặt Tôn thị trắng bệch, kinh hô: “Không thể nào, rõ ràng là bọn họ đã điều chế theo phương thuốc của con, nhị lão gia còn sợ sẽ xuất hiện vấn đề nên đã đặc biệt tự mình theo dõi bọn họ làm việc vô cùng sát sao.”
Tô Thượng Hòa lấy phương thuốc hương liệu từ trong lòng ra: “Niếp Niếp, ta đã so sánh thử rồi, quả thật đều là mấy loại hương liệu này.”
“Đừng xem chỉ là một loại hương liệu, ngã rẽ trong đó có rất nhiều, nơi sinh trưởng không giống thì chất lượng cũng sẽ khác biệt, cách điều chế tương ứng cũng không giống, chỉ hơi chênh lệch một chút thì hương được điều chế ra sẽ khác một trời một vực.” Tô Mị chỉ vào phương thuốc hỏi Tôn thị: “Người có chắc là Tôn gia đã mua hương liệu theo đúng phương thuốc này không?”
Tôn thị ngay lập tức nghẹn lời, lẩm bẩm: “Những thứ trên này đều là hương liệu cao cấp nhất, có vài loại không thể mua được trên thị trường, Vương phủ cần một số lượng lớn, lại phải nhanh, hàng sẵn trong cửa hàng của con không đủ, trong nhất thời Tôn gia biết tìm ở đâu ra đây? Chỉ đành dùng thứ thấp hơn một bậc để thay thế.”
Rồi vội vã giải thích: “Nhưng đó cũng là những loại tốt vô cùng, kể cả như vậy, Tôn gia vẫn bán lỗ cơ đấy.”
Tô Mị cười nói: “Ồ, giờ thì lại thành hàng của con rồi sao, nhị thẩm, Tôn gia định trả cửa hàng lại cho con sao?”
“Chuyện quan trọng như vậy sao tỷ không nói trước một tiếng chứ?” Tô Viện lau nước mắt nói: “Rõ ràng là trong lòng tỷ mang hận thù nên cố ý hãm hại nhà ngoại tổ của ta.”
Mạnh thị không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy, tức giận đến nỗi cả người run rẩy: “Nghe đi, nghe đi, các ngươi nghe đi, đây lời gì vậy! Là do nhị phòng cố sống cố chết rắp tâm giành cửa hàng của Niếp Niếp, là do Tôn gia không làm theo phương thuốc, kết quả lại thành lỗi của Niếp Niếp rồi sao?”
“Lão phu nhân, người phân xử đi, đại phòng có chỗ nào có lỗi với nhị phòng chứ, bọn họ rắp tâm muốn phá hủy thanh danh của Niếp Niếp mà!” Mạnh thị che mặt khóc lóc nói: “Toàn bộ bổng lộc của đại lão gia đều giao cho công trung, bổng lộc của nhị lão gia thì giữ lại ở nhị phòng, nhưng tiền tiêu hằng tháng thì nhị phòng có cầm thiếu đồng nào đâu? Tất cả chi phí ăn mặc bên ấy đều do công trung chi ra, con đã từng buông một câu oán hận nào chưa?”
“Cái này cũng thôi đi, mỗi tháng nhị phòng đều mượn bạc của đại phòng, nhiều thì hơn trăm lượng, ít thì mười mấy lượng, mười năm qua có từng trả cho con một lượng nào đâu? Quần áo và trang sức của Niếp Niếp của chúng con, không biết đã cho Viện nhi “mượn” bao nhiêu rồi, thế mà còn không được sao? Còn muốn mắng chửi Niếp Niếp của chúng con? Giúp tới giúp lui, cuối cùng thành nuôi một đám vong ân bội nghĩa!”
Mạnh thị càng nói càng tức giận, chỉ vào Tôn thị nói: “Lần trước Viện Nhi lén lút mách lẻo, ta nói với ngươi thế nào hả? Rốt cuộc các ngươi đang rắp tâm cái gì chứ?”
Sắc mặt Tôn thị vàng như nghệ, cuống quýt đứng lên nói: “Đại tẩu tử quá lời rồi, Viện nhi còn nhỏ nói bậy không biết giữ miệng, người đừng chấp nhặt với con bé. Chúng ta đều là người một nhà cả, không nên chia nhà này nhà kia, ta nhận lỗi với tẩu tử.”
Tô Thượng Hòa cũng liên tục thở dài: “Tẩu tử, không có người và đại ca thì làm sao có ta của hôm nay, ta xem Niếp Niếp như con gái ruột của mình vậy, Viện nhi bị ta chiều hư rồi, lúc trở về ta sẽ phạt con bé. Ca ca, ngươi mau khuyên tẩu tử đi.”
Tô Thượng Thanh ho hai tiếng, đỡ Mạnh thị ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Vuốt mặt thì phải nể mũi, lão phu nhân vẫn còn ở đây mà.”
Mạnh thị đẩy ông một cái, quay mặt đi không nói lời nào.
Tôn thị nhìn thoáng qua thấy vẻ mặt của lão phu nhân không tốt, vội ép Tô Viện xin lỗi Tô Mị.
Tô Viện không dám cãi lời, cả khuôn mặt kiềm nén đến đỏ bừng, ấp úng dù thế nào cũng nói không ra được ba từ “Rất xin lỗi”.
Tô Mị trợn mắt trong lòng.
“Được rồi, bà già này không còn sống thêm được mấy ngày nữa, các ngươi bớt gây chuyện một chút đi.” Tô lão phu nhân mệt mỏi thở ra một hơi dài, vỗ về bàn tay của Tô Mị hỏi: “Niếp Niếp, lô huân hương kia có cách nào điều chế lại lần nữa không?”
Tô Mị lắc đầu: “Hương đã điều chế xong thì không có cách nào thay đổi nữa, mấy món đó vẫn là hàng tốt, Vương phủ không cần thì có thể bán cho người khác, không phải Tôn gia làm lại một lô khác cho Vương phủ là được rồi sao?”
“Nếu thật sự dễ dàng như vậy thì tốt rồi, tìm hương liệu ở đâu đây.” Vẻ mặt Tôn thị như đưa đám nói: “Tôn gia vốn định đền tiền, nhưng Tấn Vương đã hoàn toàn giận dữ với Tôn gia, ngay cả cửa cũng không cho vào.”
Tô Thượng Hòa ngượng ngùng nói: “Đại ca, có thể mời Từ gia đứng giữa hòa giải không?”
Trên mặt Tô Thượng Thanh hiện lên nụ cười khổ: “Nhị đệ, chuyện mất mặt như vậy, bảo ta làm sao mở miệng với Từ huynh đây?”
Tôn thị nghẹn ngào lại bắt đầu khóc lóc.
Tô Mị cười thầm, trên mặt là vẻ lo lắng: “Tổ mẫu, không thể khoanh tay ngồi nhìn nhà mẹ đẻ của nhị thẩm gặp họa được… Kỳ thật con có chút quen biết với Phúc ma ma của phủ Tấn Vương, không thì để con đi thử xem sao?”
Ánh mắt của Tôn thị sáng lên, tràn đầy hy vọng nhìn chằm chằm quân mẫu.
Tô lão phu nhân cũng không bằng lòng lắm: “Nếu như là do Tôn gia tự rước lấy phiền toái, sao có thể để một cô nương chưa xuất giá như con giúp bọn họ thu dọn đống bừa bộn này được.”
Mạnh thị thầm đồng ý, nhưng Tô Thượng Thanh lại trầm ngâm nói: “Tất nhiên là Tôn gia có lỗi, nhưng Tô gia cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, dù sao cũng do Niếp Niếp mà xảy ra… Niếp Niếp, vi phụ cùng con đi đến Vương phủ một chuyến.”
Tô lão phu nhân giật mình nhìn nhi tử, đôi môi hơi mấp máy một chút, muốn nói gì đó nhưng đã nuốt vào lại, chỉ thở dài nói: “Con là gia chủ của Tô gia, con tự xem xét rồi quyết định đi.”
Tôn thị chuyển từ buồn rầu sang vui vẻ, vô cùng biết ơn rời đi.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng vắt vẻo trên trời cao, côn trùng ở ngoài cửa sổ thích thú kêu.
Trên án thư để đầy chai lọ vại bình, trong phòng tràn ngập mùi thơm của hương liệu.
Yến Nhi khó hiểu nói: “Tiểu thư dùng hương liệu quý giá như vậy thật sao? Nô tỳ nghe nha hoàn của nhị phòng nói, chỉ một loại mà còn mắc hơn cả vàng rồi.”
“Tiểu thư nhà ngươi nghèo đến nỗi phải dùng làm trang sức, lấy đâu ra bạc mà mua chứ?” Tô Mị nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: “Hù bọn họ đấy! Ta chỉ dùng hương liệu bình thường mà thôi.”
Yến Nhi lại càng khó hiểu: “Dùng vật liệu càng tốt thì thành phẩm càng tốt hơn mới đúng chứ.”
“Mùi của hương thành phẩm thay đổi rồi. Lý do mà Vương phủ nhìn trúng hương của ta, là bởi vì cách điều chế hương gần giống nhất, hương của Tôn gia tốt thì tốt đấy, nhưng mùi hương sẽ trở nên nồng hơn, đương nhiên bọn họ sẽ không bằng lòng rồi.”
Yến Nhi bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười nói: “Thì ra tiểu thư đặt bẫy ở sau.”
Tô Mị thở dài: “Không cẩn thận thì không được, ta cũng không ngờ rằng tổ mẫu tuy coi trọng đại phòng nhưng lại càng đau lòng cho nhị phòng hơn.”
Nói đến chuyện của chủ nhân, Yến Nhi không dám nhiều lời, bèn chuyển đề tài: “Lão gia ấy vậy mà lại đi phủ Tấn Vương cùng người, nô tỳ còn tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm chứ.”
Tô Mị cũng thấy bất ngờ, nhưng mà phụ thân không còn khăng khăng cho là mình đúng nữa, nàng vẫn vô cùng vui mừng khi thấy chuyện đó, nhưng mà không biết thái độ của Tấn Vương sẽ như thế nào đây.
Bầu trời đêm hiện lên từng đám mây hình hoa sen, ánh trăng dần dần trở nên tối tăm mờ mịt.
Hôm sau, trời đổ cơn mưa, hỗn loạn và mịt mù.
Người gác cổng của phủ Tấn Vương cũng không làm khó người khác, khách sáo mời bọn họ vào thư phòng ở ngoại viện.
Dáng vẻ của Phúc ma ma vẫn như trước, mãi mãi không nở một nụ cười nào.
Tô Mị phân phó cho Yến Nhi trả áo tơi lại cho người ta: “Đa tạ ma ma đã nhớ đến, lần trước mưa lớn như vậy, nhưng cũng không có giọt nào rơi vào người ta.”
Phúc ma ma hơi hạ thấp người, ôn hoà nói: “Xin hỏi hai vị có phải đến đây để cầu tình cho Tôn gia không? Nếu đúng là vậy thì xin đừng nói gì cả.”
Thái độ không chút khách khí nào như vậy khiến Tô Thượng Thanh vô cùng kinh ngạc, cũng có chút bất mãn. Ngưỡng cửa của Thân vương phủ cao, người quản sự so với những nhà khác càng cao quý hơn, nhưng hắn đường đường là quan lớn tam phẩm của triều đình, vị ma ma này có hơi tự cao.
Tô Mị nhìn thấy sắc mặt của phụ thân, thầm nghĩ hỏng bét rồi.
Nhưng nhìn ra cửa thì thấy một vị ma ma trên dưới bốn mươi tuổi đi vào, khuôn mặt béo tròn cười híp mắt, vừa nhìn đã cảm thấy là một người rất hiền lành, chỉ có mỗi chiếc mũi quặp có hơi không hài hòa cho lắm.
Bà ấy nói với Phúc ma ma: “Lô thái y định thường xuyên ở lại trong phủ, chủ tử lệnh cho ngươi sắp xếp chỗ ở và người hầu hạ.”
Sau đó cong gối với cha con của Tô gia một chút, cười nói: “Xin chào Tô đại nhân, xin chào Tô cô nương, lão nô họ Ngải, phụng lệnh của chủ tử mời hai vị đến phòng khách nhỏ ở hậu viện gặp mặt ạ.”
Tâm trạng của Tô Mị lập tức trở nên vui vẻ.