Mẹ chồng từ chối trông cháu giúp tôi, bà ta nói: “Mẹ sinh, bà ngoại chăm, còn ông bà nội chỉ việc ngắm nó thôi.”
Sau này, con gái tôi không thân với bà ta, bà ta lại sốt ruột.
Bà ta mua đồ ăn vặt kém chất lượng mà con gái tôi bị dị ứng, dụ dỗ nó: “Thấy chưa, bà nội tốt với cháu biết bao, còn bà ngoại có bao giờ mua cho cháu những thứ này đâu.”
Vì thế, con gái tôi nói những lời khó nghe với bà ngoại nó: “Bà ngoại keo kiệt nhất, bà ngoại xấu tính nhất, cháu và bà nội mới là một gia đình thực sự, bà ngoại không được quản cháu.”
Nghe vậy, chồng tôi cũng phàn nàn theo: “Mẹ em quản con nghiêm quá, con nít dễ nổi loạn lắm, hồi nhỏ anh được mẹ nuôi tự do, chẳng phải vẫn khỏe mạnh đấy thôi sao?”
Tôi mỉm cười dịu dàng.
“Anh nói cũng có lý, xem ra bà nội có cách thật.”
“Em sẽ mua vé cho mẹ em ngay, nhà mình... không... cần... bà... ấy... nữa!”
1.
Trần Xuyên vừa dứt lời, tôi lập tức mua vé cho mẹ mình.
“Nhà mình không cần bà ấy nữa!”
Trần Xuyên không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, nụ cười trên mặt anh ta gần như không giữ được.
“An Ninh, em biết là anh không có ý đó mà, mẹ giúp mình chăm sóc con cũng vất vả lắm……”
“Ồ, vất vả lắm à, vẫn là chồng em suy nghĩ chu đáo hơn.”
Tôi không đợi anh ta nói hết câu, tức khắc đổi vé đi Tam Á.
“Nếu mẹ đã vất vả như vậy thì trước khi về nhà, để mẹ đi Tam Á nghỉ ngơi vài hôm vậy!”
Vậy là chiều hôm đó, mẹ tôi lên máy bay đến Tam Á.
Sau khi tiễn mẹ tôi đi, không khí trong nhà thật kỳ lạ.
Con gái Nữu Nữu ôm đồ ăn vặt nũng nịu bên mẹ chồng, thấy tôi vào cửa vẻ mặt chợt lạnh tanh, ngẩng cao đầu nhìn đi chỗ khác, chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
Thấy tôi không phản ứng, nó lại cố ý nói chuyện thân thiết với bà nội, còn mẹ chồng cũng nhiệt tình đáp lại, hai người coi tôi như là không khí.
Mấy ngày mẹ chồng tới đây, bà ta đã dùng nhiều cách như vậy để làm khó mẹ tôi.
Có người khen con mắt to, bà ta nhanh chóng lấy ra tấm ảnh hồi trẻ của mình.
“Nhìn này, mắt con bé giống y hệt mắt tôi hồi còn trẻ.”
Có người nói con da trắng, bà ta lại xắn tay áo lên.
“Là do tôi bị rám nắng thôi, nhìn này, chỗ chưa bị cháy nắng thì trắng lắm.”
Tóm lại, mọi ưu điểm của Nữu Nữu đều thừa hưởng từ bà ta, còn mọi tật xấu nhỏ nhặt đều là do chúng tôi nuôi dạy không tốt.
Sau này, tôi xem camera mới phát hiện ra, mẹ tôi đã lén lau nước mắt nhiều lần.
Thấy sắc mặt tôi không tốt, Trần Xuyên cố nở một nụ cười gượng gạo.
“Đừng so đo với trẻ con, chỉ là bình thường em quản nó quá nghiêm, nên nó mới hơi nổi loạn tí thôi.”
“Vừa hay mấy ngày mẹ đi Tam Á, em ở nhà chơi với con nhiều vào, chắc chắn con sẽ thân với em.”
Ha, mẹ tôi đi rồi, nhiệm vụ trông con thế là đè lên đầu tôi.
Nghĩ hay thật đấy!
Tôi tỏ vẻ tiếc nuối.
“Thế thì tiếc quá, em cũng thực sự muốn dành thời gian để gần gũi với con hơn, nhưng mấy ngày nay công ty bận dự án, có thể em sẽ không về nhà mấy đêm.”
Nói rồi tôi bước vào phòng ngủ, kéo vali đã chuẩn bị sẵn ra.
Nữu Nữu hơi hoảng, bình thường tuy có mẹ tôi giúp đỡ nhưng buổi tối thường là tôi tự mình chăm con.
Vì vậy khi nó nghe nói tôi sẽ không về nhà mấy ngày, nó bèn rời khỏi lòng bà nội, ôm đồ ăn vặt nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn qua, nó lại cố ý quay mặt đi, ngẩng cao cằm, ra vẻ chờ tôi dỗ dành.
Thế là tôi không để ý đến nó, chỉ nhắc nhở Trần Xuyên, bảo anh ta trông chừng con cẩn thận, đừng để nó ăn vặt lung tung bị dị ứng.
Nói xong tôi kéo vali đi thẳng ra cửa.