Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 57




Anh siết chặt tấm thẻ mà đứa con gái nhỏ đưa cho, đây giống như là tấm thẻ thông hành ra vào tiệm cà phê, còn là dấu hiệu mà Từ Nam Chung nghĩ là bắt đầu một tình bạn.

Không có Lâm Nhiên, tiệm cà phê như mất đi một phần sức sống, nhưng đối với Từ Nam Chung thì đó là chuyện tốt.

Anh biết tại sao mình lại bỏ thời gian qua tiệm của cô ngồi không rồi.

Không phải anh muốn bị ngược, đến xem Lâm Nhiên và Thu Đường show tình cảm chị em, anh chỉ muốn biết bọn họ phát triển đến mức nào rồi thôi. Chỉ cần còn ở đây, anh sẽ không để cho thằng đàn ông nào đến gần.

Anh nói buông bỏ, là xạo đó. Anh không làm được.

Thân là bà chủ, Thu Đường vừa là thu ngân lại vừa là người phục vụ, đi tới đi lui từ sau bếp ra quầy tính tiền. Trong lúc bận rộn, cô thấy Từ Nam Chung vẫn còn chưa về, không kiềm được cau mày thúc giục, “Trời sắp tối rồi, anh về nhà ăn cơm đi.”

Từ Nam Chung cúi xuống nhìn cô, mặt mày vui vẻ: “Ừ.”

Thu Đường né tránh ánh mắt đó, bất đắc dĩ nói, “Anh nhìn tôi làm gì, tôi không có giữ anh lại ăn cơm đâu.”

Từ Nam Chung: “Ừ.”

Thu Đường: “Vậy anh đừng nhìn nữa có được không?”

Từ Nam Chung: “Ừ.”

Thu Đường cạn lời.

Nhìn người này dai như keo con chó, đuổi không chịu đi, cô khẽ cắn răng: “Anh muốn ở lại ăn cơm cũng được, nhưng mà….”

Lần này Từ Nam Chung không ừ nữa, không chớp mắt nhìn cô, “Nhưng mà cái gì?”

“Thôi được rồi, bảo anh làm, anh cũng không làm được đâu.”

“Anh làm cái gì cũng được cả.”

“Anh chắc chưa?”

“Chắc chắn.”

Năm phút sau, Từ Nam Chung đội chiếc mũ của người phục vụ lên.

“Thấy bàn số 1, bàn số 2 chưa, bưng cái này qua cho khách.” Thu Đường coi anh như một nhân viên thực thụ, phân công công việc.

Thế là không ai ngờ, người thừa kế của nhà họ Từ, CEO của công ty, nhận công việc này như là làm part time vậy, bị người ta sai tới sai lui, đi qua đi lại trong tiệm cà phê mèo.

Đồng thời, mình cũng có trách nhiệm như mấy con mèo trong tiệm, cũng phục vụ khách khứa. Từ Nam Chung không biết tại sao mình lại tụt hạng tới mức phải xuất thân làm khách hài lòng nữa.

Làm mấy lần anh mới biết. Anh làm không phải để khách hàng hài lòng mà là để cho Thu Đường, người con gái đã không còn tình cảm gì với mình nữa vui vẻ.

Trong mắt cô, anh đã không còn là Từ Nam Chung của lúc trước nữa.

Không sao, sau này dù là tình cảm hay những mặt thiếu sót khác, anh sẽ đền bù nguyên vẹn, giống như An Nghiên khi trước vậy, lặng lẽ thể hiện, một mình chịu đựng áp lực.

Tới chín giờ khách mới về hết.

Thu Đường dành chút thời gian nấu cơm cho Thu Tự để cô bé về nhà ngủ sớm, còn mình thì chỉ ăn ít bánh ngọt, không ăn cơm, đói bụng giống cô cũng có Từ Nam Chung.

Dù là anh có mặc tạp dề, đội mũ giống mấy người nhân viên bình thường nhưng khí chất trên người vẫn nổi bần bật, động tác cởi mũ cũng lộ ra vẻ nho nhã, lại lơ đãng, giống như khi anh tháo kính xuống vậy.

Dù thời gian trôi qua bao lâu đi nữa, Thu Đường vẫn bắt gặp được hình ảnh Từ Nam Chung ngày trước trên cơ thể bây giờ.

Mũ đã tháo xuống nhưng tạp dề thì vẫn mang, Từ Nam Chung không nói gì nhiều, đi thẳng vào nhà bếp. Một lát sau đi ra, anh còn bưng hai chén mì.

Thu Đường chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, giật mình: “Anh biết nấu mì à?”

“Ừ.”

“Học lúc nào vậy?”

“Lúc không có em.”

Nấu mì không khó, hơn nữa… anh luôn có thể tìm được chút bóng dáng cô trong màn khói canh. Mặc dù anh không hề thích nấu.

Rất lâu sau khi cô đi, không khi nào Từ Nam Chung không thay đổi đầu bếp nấu nướng. Không ai có thể nấu được như cô.

Hôm đó anh về lại nơi hai người ở, nhìn thấy tiền mặt và thẻ ngân hàng chưa hề sử dụng được cô đặt trên bàn uống trà, những món đồ khác trong nhà cũng không hề bị xê dịch, bao gồm cả quần áo và đồ dùng hàng ngày của cô.

Trong khoảnh khắc đó, Từ Nam Chung biết mình rất khó tìm được cô.

Sau đó, anh đi qua tất cả những chỗ cô từng đi, cửa hàng gà rán dưới lầu, quầy bán đồ lặt vặt, siêu thị, thậm chí là cả chợ truyền thống.

Thì ra đi siêu thị mua đồ cần xếp hàng rất lâu.

Thì ra muốn mua được cá trích tươi không dễ chút nào.

Thì ra trước kia, cô thật sự đã thích anh rất nhiều.

****

Lúc ăn mì, Thu Đường nhận được một cú điện thoại.

Dãy số lạ.

Cô bắt máy, nghe thấy một giọng nói cực kỳ khàn: “Chị…”

“Lâm Nhiên à em?”

“Chị… Em xin lỗi.”

“Em sao vậy?”

Thu Đường nhạy bén nghe được giọng cậu không chỉ khàn, mà còn trầm và nghẹn ngào. Cô không biết bên kia có chuyện gì, chỉ thấy Lâm Nhiên đổi số gọi điện cho cô đại diện cho việc có gì đó xảy ra.

“Em không biết nên nói thế nào với chị nữa, em hèn quá chị à.” Mỗi chữ thốt ra giọng Lâm Nhiên đều run rẩy, cách một màn hình cũng khiến người khác cảm giác như cậu là một đứa trẻ to xác, yếu đuối không được ai giúp.

Thu Đường: “Em nói đi, chuyện là thế nào?”

“Sau này em… sẽ không tới gặp chị nữa.”

“Bởi vì mẹ em à?”

“Nhưng em thật lòng thích chị mà.”

Thu Đường không lên tiếng. Cô không cần phải nói mấy câu như là “bây giờ em còn nhỏ, sau này lớn lên em sẽ biết đây là những chuyện cỏn con thôi”, “chúng ta khác nhau quá nhiều, vốn đã không hợp”.

Lâm Nhiên nói với cô rất nhiều, không phải là gia đình không đồng ý. Ba cậu đã già rồi, trong nhà chỉ có một mình cậu, Lâm Nhiên không tự tin về tương lai và cũng không thể đảm bảo cuộc sống sau này cho Thu Đường.

Thậm chí Lâm Nhiên còn nói, cậu muốn liều mạng kiên cường bắt đầu một mối quan hệ mới với Thu Đường, nhưng một khi đã không đảm bảo được cho cuộc sống của cô, thế thì lại thêm một lần làm cô mất thời gian, kéo dài việc Thu Tự gặp lại bố ruột.

Thu Đường bình tĩnh nghe điện thoại, rất lâu sau cũng không phản ứng gì. Cô nhìn chén mì và cái bóng mà ánh đèn trên đỉnh đầu tạo ra.

Biết rõ bây giờ hốc mắt cô đã chứa đầy nước mắt nhưng Từ Nam Chung vẫn còn dồn hết sức đổ dầu vô lửa, chỉ một câu đã đụng vào chỗ đau: “Hai người chơi xong chưa?”

Anh vừa dứt lời, Thu Đường lập tức gục xuống bàn, khóc. Tiếng khóc rất nhỏ, chỉ thấy bả vai cô run lên từng đợt. Ngay cả khóc mà cô cũng không dám lớn tiếng.

Từ Nam Chung ngồi đối diện, cứ nhìn cô mãi.

Anh có nên an ủi cô không?

Nhưng mà… cô khóc vì một người khác, mấy câu an ủi của anh bây giờ cũng giống như những con dao mà anh dùng để tự đâm vào ngực mình.

“Thu Đường.” Từ Nam Chung đưa hộp khăn giấy cho cô, nét mặt mất tự nhiên, “Em đừng khóc mà, anh không cố ý hỏi vậy đâu. Anh chỉ muốn biết có phải cậu ta đã buông bỏ em rồi không thôi.”

Chắc là thế rồi, không thì sao cô lại khóc nhiều vậy chứ.

Anh không biết Thu Đường thích Lâm Nhiên tới nhường nào. Có lẽ Lâm Nhiên chỉ coi đoạn tình cảm này là một phần nhỏ của thuở thiếu thời mà thôi.

Hai người đã yêu hết lòng thật à?

Không đành lòng để Thu Đường tiếp tục khóc nữa, Từ Nam Chung đi tới cạnh cô, bàn tay cứ lửng lơ giữa đầu và vai, không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng đành vỗ vỗ lưng cô, “Em đừng khóc, nhé?”

“Em có khóc nữa cũng vô ích thôi, Lâm Nhiên đâu có biết.”

“Em thích cậu ta nhiều lắm hả?”

Dỗ mãi mà vẫn không có tác dụng, cô khóc nhiều đến mức Từ Nam Chung sắp tan nát tim gan.

Một lúc sau Thu Đường mới ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng, nhìn anh hồi lâu, “Anh có biết anh và cậu ấy khác nhau chỗ nào không?”

Từ Nam Chung: “Chỗ nào?”

Thu Đường: “Cậu ấy sẽ dẫn bạn tới gặp tôi rồi giới thiệu tôi với người khác.”

Từ Nam Chung yên lặng.

Thu Đường: “Đi ngoài đường mà bắt gặp một đám mây xinh đẹp ngộ nghĩnh, Lâm Nhiên sẽ chụp cho tôi xem, mỗi ngày đều chào buổi sáng, chúc tôi ngủ ngon, nói cho tôi biết cửa hàng mới mở nào đó có món ăn hợp với sở thích của tôi.”

Từ Nam Chung vẫn yên lặng.

Thu Đường: “Cậu ấy còn nấu cơm cho tôi.”

Lần này Từ Nam Chung không yên lặng nữa, “Anh có nấu mì cho em.”

Nghe vậy, Thu Đường cúi đầu, dùng đũa khều khều sợi mì, ăn một miếng, nước mắt còn rơi nhiều hơn, “Nở cả rồi.”

Ai bảo cô không ăn lúc còn nóng.

Từ Nam Chung lấy đi chén mì của cô, “Anh nấu cho em chén khác.”

“Từ Nam Chung.” Cô gọi anh lại.

Anh nhìn chén mì, đột nhiên cười, “Em nói đi, có phải em xem Lâm Nhiên như một người thay thế cho anh phải không?”

Những tính cách mà cô mong muốn không có trên người Từ Nam Chung, cô lại tìm kiếm nó ở một người khác.

“Cuối cùng tôi phát hiện.” Thu đường cắn môi, từ từ trần thuật, “Lâm Nhiên không giống anh, rõ ràng cậu ấy là một người khác.”

Nhất là khi nghe câu, nhưng mà em thật lòng thích chị.

Cô tìm thấy hình bóng mình từ Lâm Nhiên, là người chăm chút từng thứ một, hy sinh vì tình yêu.

Thu Đường khóc không phải vì đau buồn rằng Lâm Nhiên sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, mà là đau lòng vì cậu ấy lại giống như bản thân mình trước kia.

Tại sao cậu quan tâm tới suy nghĩ của tất cả mọi người nhưng lại bỏ bê cảm xúc của bản thân chứ?

Lâm Nhiên nói không tới gặp cô nữa là vì bố mẹ, vì cô, vì Thu Tự, nhưng cậu lại không nói vì tương lai của mình, giống như cô trước kia vậy.

Nhìn tận mắt cảnh Thu Đường khóc vì một người đàn ông khác, còn mình thì đưa khăn giấy cho cô, Từ Nam Chung lại còn bình tĩnh nấu lại chén mì khác cho cô.

Thu Đường nhìn chén mì có cái trứng gà chín bảy phần, giọng nói chợt nhạt nhẽo, “Từ Nam Chung.”

“Anh đây.”

“Dù chúng ta có quay lại, tôi vẫn sẽ không thích anh.”

“Anh biết.”

“Anh không cảm thấy bất công à?”

“Đó là báo ứng mà anh phải gánh.”

Không có gì là bất công cả. Trời đất luân hồi,ai xấu ai tốt rồi cũng nhận kết cục.

Từ Nam Chung cong môi cười nhạt: “Những thứ Lâm Nhiên làm cho em, anh cũng sẽ làm y như vậy, dù là không giống nhưng anh sẽ cố gắng hết sức.”

Thu Đường: “Mỗi ngày cậu ấy đều gọi tôi là chị.”

Từ Nam Chung: “…”

Thế nghĩa là muốn lấn lướt anh đúng không.

Thu Đường tiếp tục nói: “Mỗi ngày cậu ấy đều khen tôi, còn sờ đầu tôi nói, chị, em sẽ mãi mãi bảo vệ chị.”

Từ Nam Chung: “Tại sao lại sờ đầu?”

Thu Đường: “Phim Hàn luôn luôn sờ đầu mà?”

Từ Nam Chung làm thử, bàn tay xoa xoa đầu cô, “Sờ thế này à? Anh thấy có vẻ không ổn lắm.”

“Không ổn chỗ nào?”

“Em đã không cao rồi, anh sợ sờ em còn lùn thêm.”