Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 56




Khách hàng trong tiệm cũng nhìn bọn họ.

Thu Đường cảm thấy mình lúc này còn lúng túng hơn cả mẹ Lâm, người bị ngã xuống đất. Bất ngờ là Từ Nam Chung lại tới vào ngay lúc này, cô cũng không quen khi anh đột nhiên cư xử như thế.

Từ Nam Chung vẫn luôn theo trường phái động tay động chân không nói nhiều, bên cạnh là cô nên anh mới nhún nhường hơn bình thường, giọng cũng được coi là lịch sự, nhưng mà ánh mắt thì như là có thể giết hai mẹ con Lâm Nhiên ngay lập tức vậy.

“Không sao đâu.” Từ Nam Chung kéo Thu Đường ra sau mình, nhỏ giọng trấn an, “Em cứ ở phía sau, mấy chuyện này để anh xử lý.”

“Nhưng mà…”

“Không cần cảm ơn anh đâu.”

“Nhưng mà chuyện này không liên quan tới anh.”

Về tình về lý, đây là chuyện của Thu Đường và Lâm Nhiên, thậm chí còn liên quan tới nhà họ Lâm, không biết anh lấy thân phận gì để xử lý nữa.

Từ Nam Chung hiểu rằng mình không có vị trí gì trong cuộc cãi vã này. Nói dễ nghe thì anh như một người qua đường giận dữ bất bình giùm người trong cuộc, còn khó nghe thì anh là người cũ mặt dày.

“Có liên quan, Nghiên Nghiên à.” Người đàn ông cười, dùng giọng nói trầm khàn trần thuật, “Anh còn muốn trao cả tính mạng này cho em, làm sao có thể để em bị thương chứ.”

Yên lặng một hồi.

Thu Đường vẫn không kìm nổi: “Anh thế này từ lúc nào vậy?”

Nói xong, cô lập tức thoát ra khỏi lồng ngực anh, nãy giờ đầu óc bị vô nước nên mới để anh ôm lâu như vậy. Cô không bị thương, chỉ bị tạt nước, quần áo cũng hơi ướt thôi, vậy mà bị anh bảo vệ đến mức khiến người ta tưởng rằng sắp thoi thóp đến nơi.

“Tôi đi thay quần áo.” Trước khi đi, Thu Đường còn liếc nhìn Lâm Nhiên và mẹ cậu ta, mím môi, không tỏ thái độ gì. Lúc đó, cô còn nghe Lâm Nhiên gọi một câu “chị”.

Thấy cô sắp đi, Lâm Nhiên định đuổi theo, thì bị cánh tay đưa ra đúng lúc của Từ Nam Chung cản lại, cánh tay cứng cáp bền chắc, không cho đối phương lấn tới bước nào.

Thu Đường không ở đây, Từ Nam Chung không rảnh mà phải khách sáo nhượng bộ với người khác, khuôn mặt anh vẫn như cũ, nói: “Cho cậu ba phút để dẫn mẹ cút ra ngoài.”

Trán Lâm Nhiên nổi gân xanh, mồ hôi rịn ra, nhưng không thể làm gì được, cứ nắm chặt quả đấm, đứng đờ ra tại chỗ, “Anh muốn làm gì?”

“Hai phút.”

“Anh là người truyền tin ra ngoài đúng không? Anh nghĩ cái tin vịt mà mình tung ra giúp anh có cơ hội chen vào sao?”

“Một phút.”

Từ Nam Chung không cần phải nói nhiều với bọn họ. Anh chỉ biết là, bây giờ, ngay trước mắt, anh sẽ không cho phép Thu Đường bị bất cứ tủi thân nào.

Hơn nữa còn là… nỗi oan ức giống hệt như chuyện của nhiều năm trước.

Người phụ nữ này chỉ là tép riêu, không có tính uy hiếp gì nhưng đã khiến Thu Đường bị làm nhục và uất ức. Thế càng làm Từ Nam Chung khó tưởng tượng nổi mấy năm trước, ông cụ Từ đã làm cách gì để khiến một cô gái trẻ tuổi bỏ đi.

Lâm Nhiên thấy mẹ mình bị đẩy ngã vào vũng nước trà và mảnh vỡ ly, nỗi tức giận chực trào ra ngoài, kích động mãnh liệt, muốn xông lên tẩn anh một trận. Thế nhưng đó là trước khi cậu thấy ánh mắt bình tĩnh đang cố ép sự tàn bạo khốc liệt trong cơ thể mình xuống của Từ Nam Chung.

Ánh mắt đó giống như là muốn giết bọn họ.

Trong mắt mọi người khách có mặt ở tiệm, Từ Nam Chung lịch sự, tao nhã, anh hùng đến cứu mỹ nhân đúng lúc, hành động hợp lý, cách xử lý chuyện không quá đáng, trưởng thành khéo léo.

Đột nhiên trong lòng Lâm Nhiên dâng lên một dự cảm mãnh liệt rằng, bọn họ mà còn ở lại thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Lâm Nhiên không thể không đỡ mẹ mình lên.

Mẹ Lâm rất đắc ý khi thấy con trai chọn mình chứ không phải Thu Đường, tiếc là cô không có ở đây, bà không thể khoe khoang được. Còn người đàn ông trước mặt này, không cần quan sát cũng biết rằng cậu ta không phải cùng một tầng lớp với bà. Là người mà bà ta không thể đụng vào.

Bà ta không đến quá gần, chỉ hơi bước chậm một chút, dường như muốn biết người đàn ông kia là ai.

Chân mày Từ Nam Chung khẽ dãn ra: “Còn mười giây.”

Nghe vậy, không đợi mẹ tiếp tục làm loạn lên, Lâm Nhiên nhanh chân dẫn bà đi mất.

Thu Đường thay quần áo xong, bước xuống, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đầu hành lang.

Lầu trên lầu dưới có khóa cửa, cô không biết anh vào bằng cách nào, hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm anh mấy giây. Cô đang định mở miệng thì đột nhiên nghe anh nói: “Xin lỗi em.”

Có gì đâu mà xin lỗi.

Thu Đường nghĩ rằng anh nói xin lỗi vì hành động của mình, không quan tâm lắm, tiếp tục làm chuyện riêng, coi như chưa xảy ra gì cả.

Gió to sóng lớn gì đều đã gặp, trải qua một lần nữa thôi chứ có gì đâu.

Từ Nam Chung nói xin lỗi nhưng không định nói cho cô biết anh xin lỗi chuyện gì, một nửa là do ông cụ Từ làm rối bời lên.

Anh không cần phải làm người tốt.

“Không còn sớm nữa, anh về đi.” Thu Đường thúc giục.

Cô không có bất kỳ cảm xúc gì với những chuyện anh vừa làm.

“Em và Lâm Nhiên định tính thế nào?” Từ Nam Chung đột nhiên hỏi.

“Cứ như vậy đi.” Thu Đường cảm thấy không có vấn đề gì, nhún vai, “Tôi sống một mình vẫn ổn, có mấy người hay không cũng chả khác gì.”

Cô biết đây là câu hỏi khéo léo mà anh đưa ra, chỉ thiếu nước gợi ý rằng nếu cô tạm biệt Lâm Nhiên thì có thể cân nhắc về anh.

Thu Đường sẽ không cho anh cơ hội hy vọng.

Từ Nam Chung mặt dày đứng ở chân cầu thang, đột nhiên nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đứng cách đó không xa. Thu Tự làm xong bài tập, hào hứng chạy đến trước mặt Thu Đường, tỉ tê kì kèo với mẹ.

Không có sự can thiệp của ông cụ Từ, Thu Tự lại giống như mấy người bạn nhỏ khác, không bị đứa nhóc nào ăn hiếp cũng không ỷ thế bắt nạt bạn.

Khuôn mặt đứa nhỏ tỉ mỉ tinh xảo, làm người khác hài lòng, con bé mặc váy trắng, áo len ghi lê màu hồng, chơi cả một ngày làm bím tóc đuôi ngựa hơi bù xù, để Thu Đường vừa cột tóc lại cho con gái vừa dặn cô bé lần sau phải về nhà sớm hơn.

Hai mẹ con không biết nói gì đó mà lông mày của đứa nhỏ chau lại, bĩu môi: “Nhưng mà… mấy bạn nữ trong lớp đều có…”

Thu Đường: “Vậy con nói mẹ nghe thử xem, trong lớp có bao nhiêu bạn có?”

“Một hai ba…” Thu Tự bẻ đầu ngón tay đếm đếm, “Năm người có.”

“Có nghĩa là còn mười mấy bạn nữa không có.” Thu Đường kiên nhẫn dạy con, “Hôm trước con đã mua loại giống vậy rồi mà, mua nữa lãng phí thì sao?”

Thu Tự gật đầu một cái, khuôn mặt hiện rõ vẻ mất mát, nhưng cô bé cũng không quấn lấy mẹ đòi hỏi nữa.

Không phải Thu Đường không đủ tiền mua, nhưng cô không muốn con gái học tính so đo đua đòi với các bạn khác. Nếu như tất cả bạn học trong lớp đều có, cô sẽ mua cho con, nhưng nếu đó chỉ là đua đòi muốn có, cô sẽ không nuông chìu con quá.

Sau khi Thu Đường đi, Từ Nam Chung cố giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, nhẹ nhàng chậm rãi đi qua chỗ Thu Tự. Chưa tiếp xúc với con nít bao giờ nên anh không biết làm sao lấy lòng chúng. Nhưng khi nãy vừa quang minh chính đại nghe lén, anh biết sơ sơ rằng cô con gái nhỏ muốn mua gì đó, nhưng mẹ cảm thấy lãng phí, không cho mua.

Sao có thể nói là lãng phí chứ. Con gái thích gì thì cứ mua cho nó thôi.

Từ Nam Chung nhích từng chút một đến bên cạnh Thu Tự, nhỏ giọng: “Tự Tự.”

Thu Tự ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, ánh mắt đen láy chớp chớp hai cái, cảnh giác nhìn anh.

Cái chú kì lạ này hay tới tiệm, cô bé không coi là người lạ, nhưng cũng không có ấn tượng tốt gì. Nhìn anh lại còn nghiêm túc hơn người thầy giáo mới đến nhiều, khiến con bé cảm thấy sợ hãi.

“Mẹ con không có tiền cho con mua đồ chơi đúng không?” Từ Nam Chung nhỏ giọng hỏi.

Thu Tự không biết sao anh lại hỏi như vậy, ngơ ngác gật đầu.

“Vậy…” Từ Nam Chung nhíu mày, rút từ trong ví ra một tấm thẻ vàng, suy nghĩ một lúc rồi lại kẹp vào ngón tay.

Tính Thu Đường bướng bỉnh, tự nhiên không không đưa thẻ cho cô, chắc chắn cô sẽ không nhận. Chi bằng lấy cớ nói rằng đây là tiền nuôi Thu Tự, cô có cố chấp thế nào cũng không thể từ chối thay cô bé.

“Con biết ngày sinh nhật của mẹ đúng không?” Giọng Từ Nam Chung càng nhỏ hơn, “Chú cho con tấm thẻ này, con không biết dùng thì có thể đưa cho mẹ. Nhưng phải nhớ kỹ, đây là của con, con không được để mẹ con đem trả lại cho chú.”

Thu Tự cầm tấm thẻ sau đó cúi đầu nhìn, chậm rãi nói: “Nhưng mà chú…”

Từ Nam Chung: “Hửm?”

Thu Tự: “Chú là ai vậy ạ?”

Từ Nam Chung ngẩn ra.

Thu Tự tiếp tục nhìn tấm thẻ, dường như không biết giá trị thật của nó, tự nhiên nói: “Mẹ nói, con không được tự tiện nhận đồ của người khác cho.”

Nói xong, cô bé đột nhiên chạy vào xó xỉnh, lục ra hộp kẹo của mình, sờ mó bên trong không biết bao lâu rồi lấy ra một thứ, cầm trong lòng bàn tay nâng niu như bảo bối. Cô bé lại bước tới trước mặt Từ Nam Chung, “Chú, chú đưa tay ra đi.”

Từ Nam Chung không hiểu nhưng vẫn đưa tay ra, làm theo lời Thu Tự nói.

Đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé, trân trọng chân thành đặt một tấm thẻ vào lòng bàn tay anh.

Con bé cho anh… một tấm card của phim hoạt hình “heo Peppa” ?

“Đây là quà cháu tặng lại cho chú.” Thu Tự nghiêm túc nói.

Nhìn con heo màu hồng trên tấm thẻ, anh bật cười.