Dù xung quanh có tối thế nào nữa thì cũng có người đi ngang qua, Thu Đường chợt ý thức được cô sắp làm chuyện mà ở cái tuổi này cô không nên làm, hơi phiền não. Cô mất tỉnh táo tới cỡ nào mới mém chút là hôn Lâm Nhiên ngay trên đường cái thế này chứ.
Thu Đường mất tự nhiên sờ mặt, ánh mắt xa xăm, hoàn toàn không biết nhìn nơi nào. Vẻ mặt thẹn thùng làm Thu Đường trông không giống người phụ nữ đã có con chút nào.
Lâm Nhiên không kiềm được, bật cười, “Chị.”
“Không còn sớm nữa, em mau về nhà đi, không cha mẹ sẽ lo đấy.” Thu Đường cố gắng giữ giọng mình hòa nhã, “Hôm trước mẹ em có gọi điện hỏi em ở tiệm thế nào đấy.”
“Bà ấy nói gì với chị?”
“Chỉ hỏi vài câu thôi.”
“Có thật không ạ?”
“Thật mà.”
Thu Đường nói thật, không nghi ngờ quá nhiều, mẹ gọi hỏi con ở đâu là chuyện bình thường. Hôm trước lúc bắt máy, cô nghe thấy sự hốt hoảng trong giọng nói của bà ấy, nhẫn nại giải thích cho bà biết Lâm Nhiên đi đâu.
Lúc tới tiệm, Lâm Nhiên sẽ đưa điện thoại cho Thu Tự chơi, con bé một khi chơi là không ngừng được, làm điện thoại hết pin, Lâm Nhiên lại vội ra ngoài, không đem điện thoại theo, mẹ Lâm không gọi được cho cậu, đành gọi cho Thu Đường.
Bà ấy chỉ hỏi con trai đi đâu, không hỏi quá nhiều.
“Mẹ em không nói gì với chị nữa thật à?” Lâm Nhiên không yên tâm hỏi, đưa tay ra, đau lòng nhéo mặt Thu Đường, “Chị đúng thật là, làm người ta lo lắng mãi thôi, có chuyện cũng giấu trong lòng.”
“Không có gì thật mà.” Thu Đường khó mà không thấy buồn cười, cô đẩy bàn tay cậu ra, “Em xem chị là gì đó, chị còn lớn hơn em đấy, dù có gặp chuyện gì thì chị vẫn luôn tự xử lý được.”
“Có thật không?”
“Thật.”
“Vậy chị thề đi.”
“Hầy…”
“Chị phải hứa với em, chị sẽ không cho người khác ăn hiếp chị.”
“Vậy cũng được, chị hứa.”
Đúng là triết lý của một đứa trẻ, chuyện nhỏ thôi mà cũng mè nheo nãy giờ. Thu Đường hoài nghi, nếu sau này bọn họ bên nhau, có khi nào cậu sẽ kéo cô chụp hình sau đó đăng lên vòng bạn bè để nhận 99 lời chúc mừng không?
Trong một chiếc xe đậu cách đó không xa.
Sau khi bấm còi xe, Từ Nam Chung đã định xuống xe ngăn cản hai người đó, nhưng không ngờ khi nhìn thấy nụ cười của Thu Đường, tất cả thôi thúc đều bị kìm lại.
Cô nói “thích Lâm Nhiên giống như lúc đầu thích anh” là nói thật.
Nét xấu hổ, nụ cười thẹn thùng lại xuất hiện trên gương mặt cô, lâu rồi không thấy đến mức cứ như một thế kỷ đã trôi qua. Bọn họ đứng xa xa, nói chuyện gần nửa tiếng, Từ Nam Chung nghĩ, tại sao hai người lại có nhiều chuyện để nói như vậy chứ.
Thật lâu trước đây, cả ngày hai người nói với nhau chưa hơn năm câu. Thời gian gặp nhau càng ngày càng ít.
Ngây ngốc trong xe một lúc lâu, Từ Nam Chung không để ý thấy Thu Đường đã vào tiệm từ lúc nào. Đột nhiên có một bóng người đứng ngoài cửa xe. Hạ kính xuống, Từ Nam Chung lờ mờ nhìn thấy góc cạnh gương mặt của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên: “Có thể cho tôi quá giang một đoạn không?”
Từ Nam Chung: “Không tiện.”
Lâm Nhiên: “Anh có biết tôi là ai không?”
Từ Nam Chung: “Không biết.”
Lâm Nhiên tự giới thiệu mình: “Chào anh Từ, tôi là bạn trai của chị Thu Đường.”
Từ Nam Chung nghe rất rõ, khi nói tới chữ “bạn trai”, cậu nhóc này nhấn rất mạnh.
Tới khiêu khích anh à? Ngây thơ quá rồi.
Từ Nam Chung đã tìm hiểu hết tình huống gia đình của cậu ta rồi, Lâm Nhiên là đứa con độc nhất trong nhà, gia đình cậu ta chắc chắn sẽ không chấp nhận một người con dâu có con riêng.
Nhưng dù vậy, Từ Nam Chung không hề có gì gọi là vui vẻ, anh càng đau lòng cho cô. Cô đã làm ra lầm lỗi gì mà mãi mãi không thể ở bên người mình thích?
Quỷ thần xui khiến, Từ Nam Chung lại cho Lâm Nhiên lên xe. Anh muốn biết cậu nhóc này tài giỏi đến đâu.
Có vẻ Lâm Nhiên chỉ coi anh là một người tình địch thông thường, không cảnh giác quá nhiều, ít nhiều gì cũng có nhắc tới chuyện cậu ta và Thu Đường ở tiệm cà phê.
Ngày nào trong tiệm cũng có chuyện để nói, nhưng đều là chuyện nhỏ, ai mà lại nhớ chứ. Nhưng Lâm Nhiên nhớ rất rõ, Thu Đường có gì thay đổi, thích gì, không thích cái gì, thậm chí chi tiết đến nỗi biết ngày hôm qua cô sờ lá cây mắc cỡ, những chuyện còn nhỏ hơn, cậu ta cũng biết.
“Thế nên.” Từ Nam Chung cầm vô lăng, giọng lạnh lùng, “Cậu đang thể hiện rằng mình biết rất nhiều về cô ấy à?”
“Tôi quan tâm tới những chuyện này, còn anh thì không.”
“So sánh chuyện này thì có ý nghĩa gì.”
“Không thì anh muốn so xem Thu Đường thích anh hay thích tôi hơn à?”
Từ Nam Chung yên lặng. Tên tình địch này có vẻ khó giải quyết hơn anh nghĩ.
Mấy cậu trai cún con bây giờ không chỉ nũng nịu tỏ vẻ dễ thương mà đầu óc cũng phải linh hoạt, không biết pha trò thì có đáng yêu cỡ nào cũng vô ích.
“Thật ra tôi chỉ muốn khuyên anh một chuyện.” Lâm Nhiên dừng lại nửa giây, “Tốt nhất anh đừng để Tự Tự biết anh là bố của bé.”
Cô bé có khuôn mặt hao hao giống bố, muốn không biết cũng khó. Lâm Nhiên không ngốc, một người đàn ông tự nhiên đứng bên ngoài cả đêm, không phải để chuộc tội thì chẳng lẽ tại rỗi rảnh nên đếm bông tuyết à! Sao có thể tha lỗi cho một người bỏ rơi vợ con được chứ.
Với lời đề nghị của cậu ta, Từ Nam Chung chỉ trả lời: “Không cần cậu xen vào.”
Từ Nam Chung sẽ không để Thu Tự biết anh là bố, bởi vì anh muốn học theo Lâm Nhiên, phải dỗ dành con bé trước, để nó từ từ chấp nhận sự thật. Dù Lâm Nhiên không nói, Từ Nam Chung cũng đã quyết định sẽ không tiết lộ mình sớm.
Đến nơi, Lâm Nhiên nhận được cuộc gọi từ Thu Đường.
“Em về trường chưa?”
“Rồi ạ.”
“Vậy thì tốt, ký túc xá chưa đóng cửa chứ?”
“Chưa đâu chị.”
Thu Đường thúc giục: “Bên ngoài lạnh lắm, em mau vào đi.”
“Chị ơi.”
“Hả?”
“Ngủ ngon.”
“Ừm, em ngủ ngon.”
Lần này, chính tai Từ Nam Chung nghe thấy hai bọn họ nói gì.
Giống như một đôi trai gái bình thường vậy, mỗi ngày đều làm những chuyện vụn vặt linh tinh, tâm sự về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, có khi sẽ nhắc lại chuyện hôm qua xem phim, hoặc là ở đâu đó vừa khai trương một cửa tiệm.
Những chuyện này, dù nhỏ bé nhưng làm cuộc sống thêm phong phú.
Trước khi xuống xe, Lâm Nhiên chân thành đề nghị: “Chú à, anh lái xe vững thế này, kiểu gì mà không thu hút được mấy chị gái, đừng lằng nhằng với chị ấy nữa.”
Từ Nam Chung: “Ừm.”
Lâm Nhiên: “Hai người không quay lại được đâu, ngay cả chúc nhau ngủ ngon mà anh cũng không làm được.”
Từ Nam Chung: “Ừ.”
Lâm Nhiên: “…”
Cũng không biết anh có nghe không nữa.
Lâm Nhiên thật sự mong Từ Nam Chung đừng làm phiền cuộc sống của Thu Tự.
Qua khoảng thời gian tiếp xúc với con nít, Lâm Nhiên biết Thu Tự là đứa trưởng thành sớm, tính cách như mẹ mình. Nếu là một đứa trẻ ba tuổi khác, chắc hẳn được gặp lại bố sẽ rất vui mừng, nhưng bây giờ con bé đã vào tiểu học rồi, biết cái gì nên không nên.
Mừng vì con bé hiểu chuyện, đồng thời cũng đau lòng vì nó trưởng thành sớm….
Sau khi làm tài xế cho Lâm Nhiên, Từ Nam Chung đã nghĩ thông suốt một vài chuyện. Cậu trai kia nói đúng, anh không nên làm Thu Tự hoảng sợ. Còn chuyện giữa anh và Thu Đường, không cần người khác quyết định.
Trước mắt, thời gian vẫn còn dài. Xe lại tiếp tục chạy trên một con đường đầy khói lửa nhân gian.
Tiệm cà phê mèo đúng là nơi ấm áp, nhưng sao cô gái ở đó lại vô tình với anh vậy chứ…
Không biết đã đợi bao lâu, sau khi có sáu người khách bước ra bước vào, Thu Đường mới xuất hiện. Cô còn cầm hai túi rác, nhìn bốn phía, chuẩn bị băng qua đường.
Nhìn cô đang đi qua bên này, Từ Nam Chung không do dự, lập tức xuống xe, làm bộ như vô tình gặp nhau, “Thu Đường, trùng hợp quá.”
Thu Đường nhìn anh bằng ánh mắt như đang nhìn người bị thiểu năng, không phản ứng.
“Em đi quăng rác à?” Từ Nam Chung nhìn xuống hai tay cô, “Để anh giúp em.”
“Không cần….”
“Không sao, em đừng khách sáo với anh.”
“Không cần thật mà….”
Sau mấy lần kéo qua kéo lại, Từ Nam Chung thành công làm hỏng chuyện, hai túi rác rớt xuống đất, khăn giấy bẩn bên trong rơi ra ngoài.
Nhìn đống bừa bộn trên đất, Thu Đường nhức đầu xoa trán, không biết nên nổi giận hay xử lý thế nào. Nếu cô tức giận thì cùng lắm cũng chỉ dậm chân một cái, cuối cùng là bảo anh “cút”.
Nhưng cô còn chưa nói chữ cút thì Từ Nam Chung đã tiện tay cầm lấy chổi và đồ hốt rác ở cạnh thùng rác, ngồi xuống.
Người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây, không hề có vẻ gì là xuề xòa, lúc nào cũng sạch sẽ sáng bóng, bây giờ lại không hề quan tâm hình tượng, thậm chí còn quét sạch đống rác bừa bãi trên đất, vụng về đổ vào trong thùng rác.
Thu Đường lẳng lặng nhìn. Cô chưa từng thấy anh làm chuyện này bao giờ.
Mấy ngày qua, cô thấy cảnh anh tới tiệm cà phê, cố gắng chơi đùa với mèo trong tiệm, ngụy trang như là mình cũng giống các khách hàng khác, tới để chơi với mèo.
Nhìn thấy được những chuyện mà anh làm nhằm mục đích lấy lòng cô, Thu Đường nhíu mày: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Anh muốn chúc em ngủ ngon.”
“Anh chạy thật xa tới đây chỉ để nói câu này thôi sao?”
“Ừ.”
“Anh có thể gọi điện thoại và gởi tin nhắn mà.”
“Em block anh rồi mà.”
Thu Đường nhớ lại, hình như là vậy thật. Bị block là chuyện nhỏ, anh đổi số là được, đường đường là cậu chủ nhà họ Từ, chẳng lẽ không có tiền mua sim mới à?
“Em vào đi, Thu Tự còn đang chờ em đấy.” Từ Nam Chung đứng chắn gió, nghiêm túc, “Ngủ ngon, em nhớ ngủ sớm chút.”
Thu Đường: “Ừ, ngủ ngon.”
Cô đột nhiên chúc anh ngủ ngon lại làm Từ Nam Chung đổi ý, kéo cổ tay cô lại. “Thu Đường.”
“Gì vậy?”
Anh đưa tay ra, bắt chước Lâm Nhiên, véo gò má cô, “Ngủ ngon.”
Thu Đường né tránh theo bản năng, “Anh véo mặt tôi làm gì?”
Từ Nam Chung giật mình, “Không được à? Lâm Nhiên cũng véo mặt em được mà.”
Mặt cô như sắp khóc, “Nhưng mà tay anh vừa sờ vào rác.”