Sáu giờ sáng, sương mù lượn lờ, trong khoảng 5 mét không nhìn thấy ai.
Cửa tiệm cà phê mèo bật mở.
Xe bánh bao bên đường đối diện đã bày hàng, chú bán cháo đạp chiếc xe ba bánh chạy ngang qua, vừa chạy vừa rao. Mặt trời nhô lên cao, các cửa hàng cũng lục tục mở.
Dù là trước kia hay bây giờ, Thu Đường luôn ở những nơi đậm hương khói lửa. Lúc trước cô đã từng nói rằng mình thích ngửi mùi thơm thơm ngọt ngọt từ các tiệm bánh, cũng thích mùi thơm tỏa ra bốn phía từ những quán ăn nhỏ, hoặc là mùi mực trong các tiệm sách.
Cô không có lý tưởng gì lớn lao, chỉ cần sống cuộc sống ấm áp thoải mái là được.
Nửa đêm thức dậy uống nước nên bây giờ Thu Tự vẫn còn ngủ, nửa tiếng sau cô bé mới dậy, lúc rửa mặt còn bị Thu Đường đi theo sau hối thúc, hai mẹ con chần chừ một lúc lâu mới xuống lầu.
“Mẹ, sáng nay mình ăn gì vậy ạ? Con không muốn ăn bánh cam nữa đâu.”
“Vậy thì ăn cháo thịt bằm.” Thu Đường bước nhanh, vội vàng xuống lầu, giọng cũng gấp, “Mong là bác bán cháo chưa đi mất.”
Cửa bị đẩy ra, khí lạnh tràn vào. Thu Đường nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ngoài cửa có thêm hai người.
Lâm Nhiên xách hai cái túi lớn bằng một tay, dùng tay kia đỡ cửa, đứng nhìn cô, môi mỏng mím lại, nụ cười không hề che giấu, “Chị, em tới rồi đây.”
“Em tới mà còn mang theo cái gì vậy?” Thu Đường nhíu mày.
“Thu Tự và chị thích ăn cháo mà?” Lâm Nhiên đưa túi về phía cô, “Đây, một phần ngọt một phần mặn.”
“Chị không nói cái này…” Thu Đường cầm túi, mắt lại nhìn vào một người khác, “Chị nói anh ta.”
“…”
Lâm Nhiên cũng ngoái nhìn Từ Nam Chung ở phía sau lưng. Lúc cậu tới là đã thấy người này cứ đứng bên ngoài, nghĩ anh ta là khách nên mời vào cùng. Người này cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt lành lạnh quét qua người cậu, không hề khách sáo mà đi theo Lâm Nhiên tới cửa tiệm. Thế nghĩa là anh ta có quen biết với Thu Đường.
“Vào đi đã.” Thu Đường chỉ có thể nói như vậy. Câu này là nói với Lâm Nhiên, thế nhưng Từ Nam Chung không hề chần chừ, bước ngay vào tiệm.
Dù là bị tuyết thổi cả đêm nhưng khí chất của anh không hề bị ảnh hưởng, sau khi cởi bỏ chiếc mũ không hợp với người, khí chất bắt đầu lộ từ trong ra ngoài, vẻ mặt trầm mặc lại lạnh nhạt.
Thu Đường không thèm quan tâm tới anh, cũng chả coi Từ Nam Chung là khách, không hỏi han tiếng nào. Cô lấy cái túi giữ nhiệt vừa sạc điện xong trên bàn trà, đưa cho Lâm Nhiên ủ tay, giọng nói nửa trách nửa hỏi: “Sáng sớm mà em tới làm gì?”
Lâm Nhiên: “Thuận đường nên em tới chơi chút ấy mà.”
Thu Đường: “Thuận đường chỗ nào?”
Trường đại học và bên này không hề cùng đường.
Không biết Lâm Nhiên nghĩ gì nữa, cậu cứ luôn bỏ thời gian tới giúp cô chăm sóc Thu Tự. Đồ chơi trẻ con, đồ dùng học tập, sách Lâm Nhiên đều mua cả, Thu Đường trả tiền lại thì cậu không lấy, nói là tặng cô nhóc một vài món quà linh tinh.
Đơn giản là muốn Thu Tự vui vẻ, phức tạp hơn, là cậu chuẩn bị trước cho sau này. Lỡ mai sau cậu thăng cấp từ anh lên bố, những món quà này sẽ giúp Lâm Nhiên được cộng thêm điểm.
Thu Đường không biết nên nói gì cho phải, cô đã trải qua tuổi này rồi, biết thanh niên nhiệt tình, làm chuyện gì cũng cố chấp, không chịu thua, người khác mà ngăn cản thì cậu càng muốn làm.
Chưa ủ ấm tay được bao lâu, Lâm Nhiên đã bỏ xuống, chuẩn bị đứng dậy thì bị Thu Đường kéo lại: “Em không lạnh à?”
“Không lạnh.”
“Chị không tin, em mặc mỏng thế mà.”
“Vậy… Chị thử là biết.” Lâm Nhiên cười nói, đưa tay tới, nắm lấy cổ tay Thu Đường, đôi mắt tràn đầy ý cười, “Có lạnh không ạ?”
Mặt cô đột nhiên đỏ lên, đôi mắt chớp chớp, không biết làm sao.
Cảnh này bị Từ Nam Chung nhìn thấy, anh không kiềm được, siết chặt tay, ngón tay trắng bệch. Anh chưa bao giờ nghĩ người phụ nữ của mình sẽ đỏ mặt vì người khác.
Anh cứ nghĩ rằng, dù Thu Đường ở đâu hay đã có gia đình, chỉ cần cô sống thật tốt là được. Bây giờ nghĩ lại, Từ Nam Chung nghĩ mình không thể chấp nhận được chuyện này.
Thu Đường và Lâm Nhiên, hai người đứng trong một quán cà phê không lớn lắm, khi có khi không tiếp xúc thân thể. Gương mặt dịu dàng, nụ cười vui tươi, vẻ mặt kia là những thứ mà Từ Nam Chung bắt gặp khi hai người vừa dọn về ở chung.
“Nghe nói ngày mai trời còn lạnh thêm nữa, hai người nhớ mặc thêm nhiều áo.”
“Trên đường có mấy vũng nước đọng, đông thành băng rồi, lúc đi hai anh em nhớ cẩn thận.”
“Buổi trưa anh và con ăn gì để mẹ làm?”
Thu Đường nới lỏng tay Lâm Nhiên ra, tự nhiên bảo cậu và Thu Tự đứng cạnh nhau, ân cần hỏi, giọng thản nhiên bình thường.
Sắp đến lúc đi học, một lớn một nhỏ rối tinh rối mù.
Chưa ra khỏi tiệm mà Lâm Nhiên đã xách cặp của Thu Tự lên giúp cô bé, Thu Đường nhìn thấy, chưa kịp lải nhải thì cậu đột nhiên quay đầu lại: “Chị, chị chưa phục vụ cho khách kìa.”
Thu Đường nhún vai, “Anh ta chưa gọi đồ uống.”
“Chị quen với anh ấy ạ?”
“Có lẽ là anh ta biết chị.”
Chỉ mấy câu thôi mà Thu Đường đã khéo léo tránh được câu hỏi. Thu Đường không nói, Lâm Nhiên cũng đã đoán được. Cậu đã thấy Từ Nam Chung siết chặt nắm tay.
Một người khách bình thường sao lại yên lặng đứng chờ bên ngoài lâu như thế.
Sau khi Lâm Nhiên và Thu Tự đi, chỉ có thêm một người khách ghé vào quán, gọi đồ uống nóng. Người khách kia đi rồi, một ly đồ uống nóng khác được Thu Đường đặt lên bàn, trước mặt Từ Nam Chung. Giọng cô rành mạch: “Lỡ tay làm nhiều, anh uống, làm ấm cơ thể xong thì đi được rồi đấy.”
Cô đoán rằng anh cứ đứng cả đêm ngoài đó là đang xin được tha thứ. Bỏ qua cho sai lầm của ông Từ.
“Tôi biết anh sẽ lại tới.” Thu Đường xoa xoa tay vào khăn choàng, lấy tay vén tóc, nói từng chữ một, “Coi như tôi xin anh đấy, anh tha cho tôi đi.”
Trong quá khứ, lúc trước khi bỏ đi, cô đã xin ông Từ cho cô gặp anh lần cuối. Chỉ một lần cuối thôi. Cô sẽ không lại làm phiền mà chỉ đứng từ xa lẳng lặng ngắm nhìn.
Ông Từ nói, cô không thể cứ im lặng chờ được đâu, vô tình từ chối yêu cầu của cô. Bây giờ, sai lầm của bậc trưởng bối, cháu ruột phải gánh vác.
Cô không xin anh đừng tới, chỉ xin anh bỏ qua.
Từ Nam Chung nhìn cô chăm chú hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý, đứng dậy đi. Ly đồ uống không hề bị đụng vào, từ từ nguội lạnh….
Trên đường về nhà họ Từ, Từ Nam Chung lái xe xe rất nhanh. Trong đầu không ngừng vang lên cuộc nói chuyện của hai người.
“Em có thích Lâm Nhiên Không?”
“Thích.”
“Thích bao nhiêu?”
“Giống như lúc đầu thích anh vậy.”
…..
Câu này tàn nhẫn biết mấy!
Nếu cô nói “rất thích” “vô cùng thích”, anh cũng sẽ coi nó như câu trả lời qua loa lấy lệ.
Sao cô lại nỡ nói, giống như lúc đầu thích anh.
…..
Nhà họ Từ.
Sau khi vào nhà, Từ Nam Chung bị yêu cầu đi gặp ông cụ Từ ngay. Nếu là lúc trước, anh chắc chắn sẽ không vui vẻ mà đi, hiện tại cảm xúc của anh đang cực kỳ ức chế, không thể kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình.
Lúc tới, anh nhìn thấy ông cụ Từ đang chọc con chim nhỏ trong lòng bàn tay. Cụ ông lớn tuổi nhưng xương cốt dẻo dai, cơ thể mạnh khỏe, thỉnh thoảng có phải vào viện nhưng không bị bệnh nặng. Giống y như lời chúc trong ngày mừng thọ, quả thật ông có thể sống hơn trăm tuổi, nhưng đám con cháu sẽ coi đó là một chuyện hài hước.
Cháu ruột tới, ông cụ dời sự chú ý khỏi con chim, nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, “Cháu vừa ra khỏi đống tuyết đấy à?”
Từ Nam Chung: “Ông tìm tôi có chuyện gì?”
Là ông mình nhưng từ trước đến giờ, Từ Nam Chung luôn nói thẳng thừng, vẻ đẹp trai không hề bị che giấu.
“Nghe nói.” Im lặng hồi lâu, ông cụ mới hỏi, “Ông có chắt à?”
“Ông chưa tỉnh ngủ à?”
“… Ông nói nghiêm túc.”
“Tôi bảo người đỡ ông lên lầu nghỉ ngơi nhé.”
Vừa nói, Từ Nam Chung vừa gọi người giúp việc tới, không phải đùa giỡn. Anh dặn mọi người đỡ ông lên lầu, chăm sóc thật tốt, ông cụ chưa tỉnh ngủ cứ nói sảng.
“Cái đứa cháu trời đánh này!” Ông cụ tức giận, “Đừng xạo sự với ông, cũng đừng hòng gạt ông, ông biết cả rồi.”
“Biết cái gì?”
“Con bé kia đã về.”
“Thế thì sao?”
“Còn dẫn theo một đứa nhỏ.”
“Có liên quan gì tới ông?”
Ông cụ Từ nghẹn họng.
Tìm đủ mọi cách nhưng cuối cùng kết quả không ngờ, cô gái tên An Nghiên đó không hề nhu nhược như ông nghĩ, người ta sống rất tốt mà còn có con gái, còn đứa cháu này của ông mấy năm nay lại sống như một cái xác biết đi.
Từ Nam Chung thờ ơ như đây là chuyện của người khác khiến lòng ông cụ Từ không dễ chịu. Dù biết rằng mình không có tư cách quan tâm chuyện của người ta, mà chuyện đó cũng không liên quan gì tới bọn họ, nét mặt già nua của ông vẫn lúc đỏ lúc trắng.
Biết tin An Nghiên vẫn còn sống, thái độ của Từ Nam Chung với ông mới dịu đi đôi chút, bây giờ cô không chỉ sống mà còn đang sống thật tốt, bức ngăn giữa hai ông cháu đã mỏng hơn nhiều. Nhưng dù giảm tới đâu đi nữa, giữa hai người vẫn luôn có một lớp rào không vượt qua nổi.
Đối với người ngoài, cả ba người không ai sai cả, bọn họ đều nghĩ cho người khác, tự chịu đau khổ. Nhưng trong mắt họ, ba người lại rơi vào một vòng lặp vô tận làm tổn thương nhau.
Bây giờ, Thu Đường đã thoát khỏi vòng lặp đó. Nhưng hai ông cháu nhà họ Từ vẫn còn chìm trong cảnh khốn cùng.
“Ông nên lấy thời gian quan tâm người khác đó để nghỉ ngơi một chút thì hơn, ngủ hay chơi với chim đều được, đừng làm phiền Thu Đường.” Từ Nam Chung nhàn nhạt trần thuật, “Cô ấy đã có cuộc sống riêng, tôi cũng sẽ không làm phiền cô ấy và đứa nhỏ.”
“Nam Chung, đứa bé kia là con ruột của cháu.” Ông cụ Từ chưa từ bỏ ý định, nói một hơi, “Cũng là huyết mạch của nhà họ Từ.”
“Thế thì sao?”
“Cháu không đưa con bé về đây, ông xuống chín suối làm sao nói với bà của con được hả? Bà ấy sẽ mắng chết ông.”
“Ông bị chửi quen rồi mà?”
“Cháu ——!”
Hai ông cháu im lặng một hồi.
Ông Từ đã điều tra ra được Thu Tứ là chắt ruột của nhà họ Từ, thế thì cũng sẽ biết bây giờ Thu Đường sống thế nào. Chuyện khác ông cụ không làm, nhưng chuyện này thì vẫn phải xen vào, âm thầm quan sát. Để đứa cháu gái duy nhất của nhà họ Từ lưu lạc bên ngoài, ông không thể chấp nhận nổi.
“Ông đã xem hình đứa nhỏ rồi, có vẻ đẹp gái sáng dạ, tiếc là chưa gặp tận mặt.” Ông cụ Từ thở dài nói, “Lúc trước nếu ông biết An Nghiên mang thai con của cháu, ông sẽ không cho nó đi đâu. Con bé này cứ im lìm, không chịu nói với ông.”
Từ Nam Chung: “Có lẽ vì không muốn giữ đứa bé.”
Ông cụ Từ ngẩn ra. Nguyên nhân là gì thì chỉ có Thu Đường biết, có thể là vì không bỏ được.
“Nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi đi đây.” Giọng anh lạnh nhạt, không định ở lại căn nhà này thêm nữa.
Có thể thấy được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh. Mấy tháng liền làm việc với cường độ cao cũng không đủ làm Từ Nam Chung thấy mệt mỏi đến vậy.
Mấy năm nay anh sống thế nào, ông cụ Từ biết rất rỏ. Mới đầu, ông ấy xem thường, cứ nghĩ là là qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Thời gian trôi qua nhưng vẫn không thấy Từ Nam Chung tốt hơn.
Từ Nam Chung đi được một khoảng xa, giọng nói khàn khàn già nua đột nhiên vang lên sau lưng: “Nam Chung, ông nội sai rồi.”
Anh ngừng bước.
“Ông nội thay cháu xin nó tha thứ có được không?” Ông Từ nhắm mắt lại, khóe mắt đầy nếp nhăn tràn ra từng giọt nước mắt, “Chỉ cần cháu không buông bỏ, bảo ông làm gì cũng được. Đây là lỗi của ông, chỉ do tư tưởng truyền thống cổ hủ của ông. Ông có tội vô cùng lớn.”
Thật lâu trước đây, ông cụ Từ đã hối hận.
Con người sống kiêu ngạo hơn nửa đời sao dễ dàng nhượng bộ được, ông cũng tuyệt đối không thừa nhận mình làm sai. Mấy năm qua, Từ Nam Chung điên cuồng tìm người, ông cụ Từ càng kiên định rằng ông không sai, cô gái kia là kẻ gây họa.
Nhưng khi Từ Nam Chung buông bỏ, ông không thể cố chấp được nữa.
“Ông nội.” Giọng Từ Nam Chung vẫn như cũ, “Quan trọng là tôi không thể cho cô ấy cảm giác an toàn.”
Anh dừng lại một lúc, ông Từ đã chậm rãi đuổi theo, vẻ mặt nghiêm túc, “Con gọi cho Kỳ Sâm đi.”
“Để làm gì?”
“Con hỏi nó xem, nó đã theo đuổi cô gái kia thế nào.”
“Sao ông nghĩ… cậu ta biết theo đuổi con gái?”
“Ông nội nó đã khoe khoang với ông nhiều lần lắm rồi, nói Kỳ Sâm và vợ nó đã biết nhau từ nhỏ, vốn là không thành đôi đâu, nhờ Kỳ Sâm kiên quyết mới được như bây giờ.”
Từ Nam Chung không nghĩ là đồ gà mờ như Hạ Kỳ Sâm thì có cách gì. Nhưng ông cụ Từ lại làm thật.
Ông ít khi mà nhún nhường, bỏ lớp mặt nạ kiêu ngạo xuống, hôm nay là lần hiếm hoi duy nhất.
Từ Nam Chung không làm trái lời ông cụ, đứng trước mặt ông gọi điện cho Hạ Kỳ Sâm, chỉ hỏi đơn giản mấy câu. Cúp điện thoại, ông Từ không kịp chờ đợi hỏi: “Kỳ sâm nói thế nào?”
“Không nói thế nào cả.”
“Ít nhất phải có bí quyết chứ, để hai ông cháu chúng ta học tập nữa.”
“Cậu ta nói bí quyết là không biết xấu hổ.” Giọng Từ Nam Chung vẫn bình bình, “Ông còn cần phải học à?”
*****
Sự thật chứng minh, ông cụ Từ không chỉ phải bỏ đi lòng kiêu ngạo mà còn phải học hỏi nhiều hơn, học xem thê nào là không biết xấu hổ.
Buổi trưa tan học, con đường ngoài cửa trường học chật kín người.
Căn tin trường sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn trưa cho mấy bạn nhỏ, nhưng có phụ huynh không yên tâm, nhín thời giờ đến trường đón con về nhà ăn.
Mọi người cũng đang ngẩng đầu chờ con, không ai chú ý thấy có hai chiếc xe cực kỳ xa hoa vừa đậu lại. Trong xe có một ông lão nhìn sang trọng lại khoan thai, sắc mặt nghiêm túc.
Ông Từ cầm tập tài liệu chứa những tư liệu cơ bản về Thu Tự. Trí nhớ của ông cụ không tốt, nói trước quên sau. Lúc này nhìn ông giống như một đứa học sinh tiểu học, đang lặng lẽ ghi nhớ những thông tin về chắt của mình.
Thu Tự cũng giống mấy đứa trẻ khác, thích quần áo xinh đẹp và búp bê, cũng thích và đang theo học múa ba lê.
Thám tử tư điều tra vô cùng cặn kẽ, ngay cả Thu Tự học lớp mấy, ở đâu cũng điều tra rõ ràng. Bởi vì cô bé vừa chuyển trường tới, chưa làm quen được với bạn bè nên trong lớp đôi khi sẽ bị mấy bạn nam nghịch ngợm chọc ghẹo.
Sau khi xem xong, ông Từ không kiềm được tức giận: “Đứa con nít hư hỏng nào dám ăn hiếp cháu gái ông.”
Từ Nam Chung ngồi ngay ngắn bên cạnh, nhíu mày, “Có người ăn hiếp con bé à?”
“Chắc chắn là tính cách của con bé cũng như An Nghiên, mềm yếu, dễ bắt nạt. Đúng là khiến người ta lo lắng.”
Không thể không nói, ông Từ đúng là một người dữ dội, nói gì là làm đó.
Lúc đầu ông dứt khoát muốn chia rẽ hai người, vậy mà bây giờ lại kiên trì làm lành cho Thu Đường và anh, còn kiếm đủ mọi cách, không chịu đầu hàng.
Hai người tới sớm, chờ trong xe một hồi lâu thì học sinh mới ra về.
Người tới đón Thu Tự không là ai khác, Lâm Nhiên. Cậu ta dùng thân phận anh trai để tới đón, các thầy cô giáo đã quen từ lâu.
Một lớn một nhỏ tay trong tay, băng qua đường, đi trên vỉa hè. Không biết hai người nói gì mà Thu Tự vui vẻ cười ra tiếng, sau đó hai người cùng đi vào tiệm sách.
Qua lớp kính xe, ánh mắt Từ Nam Chung luôn cố định lên hai người kia, không hề nhìn đi nơi khác.
Lâm Nhiên còn trẻ nhưng lắm mưu mô, biết khi mình và Thu Đường bên nhau, Thu Tự cũng là một vấn đề lớn mà cậu cần vượt qua. Còn anh thì không có cơ hội thắng cuộc.
Ông cụ Từ đột nhiên lên tiếng: “Bên kia có chuyện gì vậy?”
Tập trung nhìn lại, hình như trong tiệm có chuyện gì đó, ồn ào nhốn nháo. Mấy đứa bé trai vây quanh Thu Tự và Lâm Nhiên, ríu rít không biết đang làm gì, từ cách ăn mặc thì có thể biết đây đều là con nhà giàu.
Mặc dù Thu Đường không khá giả nhưng cô vẫn cố hết sức cho con mình theo học ở trường tốt nhất. Những ngôi trường tư lập này đầy rẫy những cậu ấm con nhà giàu, có người ỷ vậy là ăn hiếp bạn. Nhỏ tuổi nhưng lại học cách đàn đúm bạn bè.
“Xuống xe xuống xe mau!” Ông cụ Từ không nhịn được, kêu bảo vệ mau đi theo ông, chửi thầm, “Ai dám bắt nạt cô công chúa nhà họ Từ này chứ.”
Lúc trước, ông cụ còn rất ghét bỏ Thu Đường, lo lắng cô và đứa nhỏ không hợp ý ông. Bây giờ còn chưa thấy mặt cháu mà hở một câu là lại “công chúa nhà họ Từ”.
Lúc còn trẻ ông là một người năng nổ nhiệt huyết, bây giờ ông uy nghiêm đi tới, đám người kia không có cửa mà bắt nạt chắt của ông đâu.
Đám con nít này nhốn nháo lên vì bài tập về nhà, người lớn là Lâm Nhiên đứng đó nhưng không giải quyết được, anh đành chịu trận, bị mấy đứa trẻ cuốn lấy. Bây giờ là mấy đứa trẻ nhưng lát nữa thôi sẽ là cha mẹ chúng và bảo vệ trong nhà.
Đấy, bọn nhóc chưa làm ầm ĩ mà phụ huynh và bảo vệ đã tới rồi kìa.
Anh chuẩn bị dẫn Thu Tự đi mau thì lại nghe một giọng lớn tuổi có lực vang lên: “Con cái nhà ai mà không có phép tắc gì cả, vây quanh một cô bé gái làm gì? Ba mẹ mấy đứa đâu ——!”
Đám con nít bày trò bị ông cụ Từ chửi làm bầu không khí nặng nề, mấy đứa bé trai vây xung quanh Thu Tự sợ hãi bỏ chạy, không bao lâu, các bậc phụ huynh kéo tới.
Bọn họ tới cũng có làm được gì, khí thế này sao so được với ông Từ. Ông nghiêm túc phù má trợn mắt, lạnh lùng không buông tha ai.
Chỗ này cách cổng trường không bao xa, từ một cuộc tranh chấp nhỏ phát triển thành tranh chấp lớn, thầy hiệu phó đi ngang qua cũng dõi mắt nhìn vào thử.
Không nhìn còn đỡ, một khi nhìn là hoảng sợ.
Ông cụ uy nghiêm đứng đằng kia là ông Từ mà. Sao ông ấy lại xuất hiện ở đây? ! Chưa bao giờ nghe thấy ông ấy có đứa cháu trai nào đang đi học cả mà. Thầy hiệu phó vội vàng đi xuyên qua đám người, chào hỏi ông Từ, câu nào cũng cung kính, khách sáo.
Thầy hiệu phó biết rất rõ nhà họ Từ đã cấp cho trường học bao nhiêu tòa nhà, phải phục vụ tận tình vị tổ tông này, không đắc tội được.
Đối phương nói một hồi, toàn những lời hay ý đẹp thì ông cụ mới chịu dịu lại, nói lên yêu cầu.
“Đầu tiên, phải tăng cường phạm vi quản lý ra khỏi khuôn viên trường, không thể để những mâu thuẫn không đáng có giữa trẻ con xảy ra.”
“Thứ hai, dù là bé trai hay gái, nhỏ hay lớn, chỉ cần bắt nạt cháu tôi thì tôi sẽ không để yên cho nhà đó đâu.”
Câu này của ông cụ chưa coi là ác lắm, vậy là đã hiền từ hơn khi còn trẻ nhiều. Với hoàn cảnh bây giờ thì yêu cầu của ông có vẻ ấu trĩ, nhưng ông không quan tâm tới cái nhìn của người khác, vẫn làm theo ý mình.
Hiệu phó khép nép hứa sẽ làm thật tốt hai yêu cầu của ông, lúc im lặng, ông đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, “Thưa ông Từ, cháu gái của ông tên gì ạ, để tôi biết mà quan tâm cô bé.”
“Thu Tự.”
Chuyện ồn ào đằng kia không liên quan gì tới hai người đã sớm ra khỏi tiệm sách.
Lâm Nhiên dẫn Thu Tự chạy một hồi mới dừng lại, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn tình huống bên kia, cảm khái nói: “May là chúng ta chạy sớm, nếu không là bị người ta chèn ép rồi, mấy người bảo vệ kia nhìn đáng sợ quá.”
Thu Tự cong cong cái miệng nhỏ nhắn, “Vậy, vậy ngày mai em phải làm sao ạ?”
“Có nên nói cho giáo viên biết không?”
“Thôi khỏi đi ạ, giáo viên sẽ nói với mẹ em. Em không muốn mẹ lo lắng đâu.”
Cô bé đã nói thế thì Lâm Nhiên cũng không biết sao nữa, chỉ đành quan sát một hôm trước đã, nếu cô bé lại bị mấy đứa nhóc nghịch ngợm kia làm phiền, thế chỉ đành chuyển trường thôi.
Dĩ nhiên là bọn họ không biết ngày mai lúc đi học, Thu Tự không bị ức hiếp mà còn sẽ nhận sự chăm sóc đặc biệt như tiểu thư. Giống như cách ông cụ nói vậy, không ai có thể bắt nạt công chúa nhỏ của nhà họ Từ.
Ông Từ dùng những chuyện đích thân mình trải qua để cho cháu trai biết, chỉ cần da mặt dày, không có chuyện gì là không làm được.
Cần cù, mặt dày, kiên quyết không bỏ cuộc là những yếu tố cơ bản để thành công.
Hơn nữa, ông cũng quyết định, dù Từ Nam Chung không theo đuổi được Thu Đường, ông cũng sẽ cố hết sức để được nghe Thu Tự gọi một tiếng ông cố.
Nói bóng gió thì theo đuổi phụ nữ và dỗ con nít không giống nhau mà cũng không khác nhau mấy.
Trước khi đi, ông cụ còn giễu cợt bỏ lại một câu: “Cháu nên dồn nhiều sức vào, đừng để lúc đó ông dỗ được cháu gái ngoan mà cháu còn chưa chạm được vào vạt áo của cô gái đó đi nha.”
Ông già này còn có mặt mũi nói vậy nữa chứ, sai lầm ban đầu là do ông gây ra chứ ai?
Điều duy nhất mà anh thừa nhận là, ông cụ nói đúng. Mặt dày, không biết xấu hổ là yếu tố chủ chốt. Cho nên, buổi sáng nói buông bỏ nhưng buổi tối anh lại lặng lẽ lái xe chờ trước cửa tiệm.
Đây là cần cù.
Lâm Nhiên đưa Thu Tự về nhà, không ở lại ăn cơm là bởi vì trong kí túc xá có tiệc. Lúc đi, Thu Đường cố ý ra tiễn cậu.
Thu Tự không nói nhưng Thu Đường vẫn thấy hôm nay con gái có vẻ không vui, cho nên cô muốn hỏi Lâm Nhiên xem có chuyện gì xảy ra.
“Chị, không có gì thật mà.” Lâm Nhiên cũng không muốn Thu Đường lo lắng, giả bộ, “Chị yên tâm đi, có chuyện là giáo viên đã báo chị rồi.”
Cũng đúng. Thế nên Thu Đường không hỏi nữa.
Hai người đi một đoạn, không phát hiện phía sau có một chiếc xe chậm rãi đi theo. Ở ngã tư, hai người chuẩn bị tạm biệt, Lâm Nhiên đột nhiên nhỏ giọng kêu một câu: “Đường Đường.”
Thu Đường sửng sốt.
Cậu ta đã cúi đầu xuống, chóp mũi sắp đụng vào mũi cô. Giữa hai người gần trong gang tấc.
Trong không gian mờ tối, Từ Nam Chung nhìn thấy rất rõ cảnh tượng trước mắt. Hai người đang làm gì vậy? Giữa đường giữa xá mà định hôn nhau sao?
Lúc bọn họ sắp môi chạm môi, anh tỉnh bơ bóp kèn xe. Tiếng kèn to rõ khiến Thu Đường sực tỉnh, cô kịp phản ứng, lui về sau một bước.
Nhìn hai người bị mình làm gián đoạn, Từ Nam Chung biết, đây là không biết xấu hổ.